Không thể không nói!
Khiến Diệp Thiên Dật khâm phục!
Lời Thượng Quan Vũ nói này thật sự khiến Diệp Thiên Dật khâm phục!
Bao gồm những thứ nhìn thấy tối hôm nay, Thượng Quan Vũ này thậm chí có thể nhớ tên nhiều người như vậy, thái độ những người này đối với nàng, khiến Diệp Thiên Dật cảm thấy quá lợi hại.
“Tướng quân...”
Bọn họ nhìn Thượng Quan Vũ, cũng không biết nên nói gì.
Cũng không ngờ tới, Thượng Quan Vũ lợi hại như vậy lại...
Mắt của bọn họ phiếm hồng.
“Vì người chết giữ vững, vì người sống chiến đấu, đây là ý nghĩa chúng ta đứng ở đây, cho dù phải chết, chúng ta cũng có thể tạo thành vết sẹo trên người kẻ địch, để bọn họ khắc cốt ghi tâm, bọn họ sẽ không quay lại!”
Cô gái này...
Diệp Thiên Dật nhìn nàng.
Như này cũng quá chính nghĩa rồi?
Ôi trời ơi!
Vốn dĩ Diệp Thiên Dật còn đang do dự có nên giết nàng không, thật sự có một chút do dự như vậy, nhưng bây giờ, Diệp Thiên Dật hoàn toàn không có lí do gì để giết nàng nữa.
Thượng Quan Vũ ngầm nắm chặt nắm đấm.
“Cha của ta, mẹ của ta, thậm chí còn có ông nội, bà nội của ta, bọn họ lúc nào cũng là thuộc hạ của người kia, bọn họ đều là Tướng quân, chinh chiến giang sơn cho hắn, bọn họ tín nhiệm người kia không gì sánh được, thậm chí còn nói, đợi sau khi ta trưởng thành, cũng phải đi trên con đường này, cuối cùng lại không ngờ đến, bọn họ đã trở thành vật hy sinh mưu quyền của người kia.”
Sau đó Thượng Quan Vũ tiếp tục nói: “Ta hận hắn, ta muốn giết hắn! Ta phải tận dụng mọi cách để huỷ hoại tất cả của hắn, còn mỗi một bách tính nhà cửa yên ổn của Đế quốc Thần Phong này, năm đó, bệ hạ tách ra, giành lấy Đế quốc Lâm Phong ta đã thề, chắc chắn phải dốc một phần lực của ta.”
“Thì ra là vậy!”
Bọn họ gật đầu.
“Xin lỗi nha Tướng quân, gợi đến chuyện đau lòng của ngươi.”
Thượng Quan Vũ lắc đầu: “Không sao.”
“Bạo quân kia là ai vậy?”
Lâm Nhược Nhược tò mò nhỏ giọng hỏi một tiếng.
“Cô nương ngươi không biết sao?” Có một người hỏi.
Lâm Nhược Nhược lắc đầu.
Diệp Thiên Dật cũng rất tò mò.
“Bạo quân chính là Đế vương kia của Đế quốc Thần Phong.”
Sau đó Thượng Quan Vũ nói: “Mười mấy năm trước, tiên đế băng hà, hắn quyền khuynh thiên hạ, trở thành tân Đế vương của Đế quốc Thần Phong, nhưng hắn quá tàn bạo, xem tính mạng của mọi người như cỏ rác, nhiều năm trước, người nhà của ta và có vô số đại thần khác đều đã chết ở trong tay hắn.”
“Cõ lẽ là vì những người đó đều là thần tử của tiên đế, nhưng hắn lo lắng bọn họ công cao lấn chủ, muốn tạo dựng thế lực thuộc về mình, vì vậy tìm lí do giết hết bọn họ?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Phải!”
Thượng Quan Vũ gật đầu.
Diệp Thiên Dật hít một ngụm khí.
Mẹ nó!
May mà mình không ra tay, suýt chút nữa mắc sai lầm rồi.
“Hoàng thất này có phải họ Triệu không?”
Sau đó Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ngươi không biết?”
Diệp Thiên Dật nói: “Ta vừa từ Lục Trọng Thiên lên đây.”
“Cũng phải!”
Thượng Quan Vũ gật đầu: “Là họ Triệu.”
Còn về Diệp Thiên Dật có phải vừa từ Lục Trọng Thiên lên đây không, nàng không xác định được.
Vậy Diệp Thiên Dật đại khái hiểu rõ, Triệu Hựu Bình kia có lẽ là người của hoàng thất.
“Mười mấy năm trước, em trai của bạo quân, cũng chính là Đế vương của Đế quốc Lâm Phong ta, suýt chút nữa bị bạo quân hãm hại, hắn được một đám công thần bảo vệ, lặng lẽ rời khỏi đó, đi đến đây, khởi binh, bách tính chịu đủ khổ của bạo quân, khởi binh một triều, thiên hô bách ứng, từ đây Đế quốc Thần Phong chia làm hai, một nửa là Thần Phong, một nửa là Lâm Phong bây giờ, mong muốn của bệ hạ là tạo nên một Đế quốc yên ổn cho bách tính, còn bạo quân thì coi người thiên hạ đều là cỏ rác, mạng người không đáng nhắc đến, đây chính là lí do tại sao ta lại chiến đấu cùng bệ hạ!”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Nhưng ở đây, Thất Trọng Thiên quả thật là quá hỗn loạn, tranh đấu giữa các Đế quốc lớn không ngừng, bách tính quả thật là đã phải chịu khổ.”
“Thật ra bách tính chịu khổ là một số bách tính của Đế quốc Thần Phong và Đế quốc khác, chung quy, phần lớn Đế quốc bọn họ vẫn hiểu, bách tính là căn cơ của một đất nước, vẫn sẽ không bóc lột bách tính.”
“Mà chúng ta, may mà gặp được một Đế vương tốt, còn có Tướng quân của chúng ta!”
Thượng Quan Vũ hơi hơi cười: “Ta cũng rất may mắn có thể gặp được các ngươi.”
“Nghe nói Tướng quân ngươi rất sớm đã vào chiến trường rồi?”
Thượng Quan Vũ gật đầu: “Phải, lúc ta 13 tuổi đã vào chiến trường rồi, thứ làm bạn với ta cũng chỉ có mấy lưỡi đao mà bà nội để lại.”
Xoạt—
Ngay lúc đó, sáu lưỡi đao màu bạc xuất hiện, sừng sững trong không trung, vây quanh Thượng Quan Vũ chậm chậm xoay tròn.
Ánh mắt nàng nhìn mấy lưỡi đao này xuất hiện một tia ấm áp và hồi ức.
Sau đó nàng lẩm bẩm tự nói: “Năm đó, ta cũng chỉ là một binh sĩ nho nhỏ, ta giả nam, cố ý làm mặt của mình dơ bẩn, không biết nói thế nào, cũng chính là nhìn sơ qua có vẻ hơi thấp bé, cũng không để lộ cái gì, về sau, có thể là do ở trên chiến trường đã giết khá nhiều người, nên đã được bệ hạ chú ý.”
“Sau đó Tướng quân được bệ hạ dìu dắt lên?”
Thượng Quan Vũ gật đầu: “Phải, lúc bắt đầu là một tiểu đội trưởng dẫn dắt mười mấy người, sau đó từ từ trở thành đại đội trưởng, sau đó là Tướng quân, cuối cùng Đại Tướng quân...”
“Thật ra... ta thật sự chưa từng nghĩ muốn trở thành người đứng đầu, ta chiến đấu theo bọn họ, sau đó liền thành dáng vẻ như bây giờ.”
Thượng Quan Vũ ngậm ngùi một tiếng.
“Ta nguyện ý vì Tướng quân mà chiến đấu!”
“Phải, bởi vì Tướng quân hoàn toàn xem chúng ta là bạn, mà không phải một vũ khí để tàn sát, thậm chí Tướng quân sẽ vì một người không quen biết mà xông vào chiến trường, chỉ vì cứu nhiều thêm một người, thậm chí còn sai đội quân hùng hậu đi giải cứu một đội sĩ quan, Tướng quân hiểu chúng ta, vì vậy ở trên chiến trường, chúng ta thật sự nguyện ý vì Tướng quân mà chiến đấu, thậm chí... tử chiến!”
Diệp Thiên Dật cảm thán một tiếng.
Có lẽ, đây chính là sức hấp dẫn của nhân cách.
Nàng quả thật khiến người khác khâm phục.
Lời phát biểu của nàng, cách làm của nàng, khiến người ta cảm phục!
Đây là một người hoàn toàn dùng sức hấp dẫn của nhân cách làm mọi người cảm động! Không, là vĩ nhân!
“Mọi người ăn đi, chuẩn bị thay ca!”
Thượng Quan Vũ nói xong liền rời đi!
Diệp Thiên Dật cũng đứng dậy.
“Cậu chủ...”
“Nhược Nhược, ngươi ở đây ăn trước đi, ta qua đó một chuyến.”
“Được.”
Thượng Quan Vũ về đến trong doanh trướng, Diệp Thiên Dật cũng đi theo qua đó.
“Tướng quân, người kia muốn gặp Tướng quân.”
Thượng Quan Vũ ngẩng đầu.
“Để hắn vào đi!”
“Vâng!”
Diệp Thiên Dật đi vào trong.
“Có chuyện sao?”
Nàng hỏi một tiếng.
Chỉ hai người bọn họ.
“Thật ra... ta quả thật là người của quân địch sai qua đây, vì vậy, nghi ngờ của ngươi lúc mới đầu quả thật là đúng.”
Diệp Thiên Dật ngồi ở đó nói.
Vù—
Sau đó 6 lưỡi dao màu bạc từ các hướng bay về phía Diệp Thiên Dật, lưỡi dao sắc bén kia chỉ vào Diệp Thiên Dật.
Thượng Quan Vũ không có bất kì động tác gì, chỉ là nhìn Diệp Thiên Dật, lưỡi dao màu bạc đã bay qua.
“Linh khí này quả thật rất lợi hại.”
Diệp Thiên Dật vươn tay ra chạm một chút, cảm nhận loại cảm giác sợ hãi lại sắc bén kia phát tán ra.