Dịch: Cỏ Dại Team
Ở vòng đầu tiên, Diệp Thiên Dật toàn thắng, cô gái nào cũng phải cởi áo khoác.
Ở vòng thứ hai, Diệp Thiên Dật lại giành chiến thắng, gương mặt của sáu cô gái lúc này đã không được tốt cho lắm ...
Làm thế nào mà không ai trong số sáu người họ có thể đánh bại một mình Diệp Thiên Dật cơ chứ?
Rồi họ cởi một lớp quần áo thứ 2. Có người cởi chiếc quần ngoài cùng, có người cởi chiếc áo len cổ lọ hoặc áo nỉ bên trong . Lớp bên dưới của chiếc áo nỉ cơ bản là những mảnh áo bên trong. Một số người mặc tận bốn cái, có người chỉ có ba cái, bình thường làm sao có thể cởi ra hết chỉ còn lại một lớp áo trong, nên sau khi mặc ba cái thì chỉ cởi được lớp quần ngoài cùng, dù sao cũng có quần giữ nhiệt, trời bên ngoài khá lạnh. .
Mộ Thiên Tuyết có chút buồn bực, tại sao lại thế này? Cũng may là nàng ấy mặc nhiều, bên trong còn có chiếc ôm sát cơ thể.
"Tại sao ngươi không bốc bài?"
Bạch Hàn Tuyết lúng túng nói.
“Không cần, tin tưởng ta, lần này Diệp Thiên Dật nhất định sẽ thua!” Thi Gia Nhất tự tin nói.
"Nếu chúng ta lại thua..."
Liễu Khuynh Ngữ không biết phải làm gì, nếu nàng ấy thua nữa là không còn gì để cởi nữa.
Chưa bao giờ nghĩ rằng nàng ấy lại chơi loại trò chơi như thế này... không thể nói là thô tục, nhưng lại có chút thoáng quá, nàng ấy có chút hụt hẫng, nàng ấy chưa từng trải qua chuyện này, thật ra là uống rượu cũng là một nguyên nhân rất lớn.
Những ván tiếp theo vẫn không ai có thể thắng được, họ thực sự không hiểu rằng nếu ai trong số họ thắng thì Diệp Thiên Dật sẽ phải cởi, tại sao sáu người không thể thắng một mình Diệp Thiên Dật?
Diệp Thiên Dật không có hệ thống u Thần, nhưng nói đến đánh bài, bọn họ làm sao có thể thắng được hắn?
"Tiếp tục đi!"
Diệp Thiên Dật mỉm cười đưa bài cho mọi người, lại thắng ván bài khác, chỉ cần thắng ván bài này, sẽ có thể thấy các cô gái mặc như thế nào, wow! !
Càng thua, họ lại càng uống rượu, Mộ Thiên Tuyết cũng vậy, hàng lông mày cau lại chứng tỏ trong lòng nàng đang rất khó chịu, một người mạnh mẽ như nàng không muốn tiếp tục thua nữa! Nhưng mà... hoa mắt chóng mặt, nàng rất muốn dùng linh lực để xóa bỏ cơn say này, nhưng mọi người đều nói rồi... Nàng không thể công khai vi phạm quy tắc được.
Vị thần tiên tỷ tỷ này sống với mọi người lâu ngày thì càng gần gũi với cuộc sống này, tuy trên người vẫn mang một dáng vẻ lạnh lùng nhưng khi đối mặt với bạn bè thì nàng ấy sẽ nói nhiều hơn một chút, khi nàng chơi chung với mọi người, nàng cảm thấy thật thú vị.
Miệng của Liễn Thiển Thiển đang bĩu cao, thật chóng mặt! Ta thực sự muốn chiến thắng!
Tất cả mọi người đều là hoa mắt, dù sao cơn say kéo đến cho nên ai cũng từ từ ngày càng choáng váng.
Sau khi chia bài, sắp xếp bài, sau đó đánh bài như thường lệ, Diệp Thiên Dật ra bài rất nhanh.
"8, 9, 10, J, Q, K! Còn một lá nữa!"
Sau đó Diệp Thiên Dật lật ngửa lá bài đó với vẻ mặt phấn khích! !
Thắng rồi! Ta giành chiến thắng rồi! Hahahaha!! Hoàn toàn không có bom bên! Trừ khi ai đó có thể ra con A, nhưng nhìn thoáng qua quân bài trong tay họ thì không ai có thể ra được, cũng không hẳn, Mộ Thiên Tuyết, Liễn Thiển Thiển và Bạch Hàn Tuyết vẫn còn rất nhiều bài.
Họ liếc nhìn lá bài của họ, không ai thực sự có thể đỡ được, aaa! Không lẽ lại thua một lần nữa ư?
Thi Gia Nhất liếc nhau một cái.
"A, Diệp Thiên Dật, có gì ở phía sau ngươi kìa?"
Thi Gia Nhất đột nhiên nói.
"Hử ?"
Diệp Thiên Dật vô thức quay đầu lại, cùng lúc đó, Thi Gia Nhất nhanh mắt nhanh tay lấy trộm thẻ Q từ đống bài của Diệp Thiên Dật và lấy trộm nó vào bộ bài của mình.
Diệp Thiên Dật không nhìn thấy, nhưng những người khác đã nhìn thấy.
Nói thế nào đây nhể?
Liễu Khuynh Ngữ ho khan một tiếng, nàng không nói gì, coi như là nàng không nhìn thấy, bởi vì nàng không muốn thua nữa, nếu thua lần nữa sẽ phải cởi, và nàng không thể cởi nữa, mặc dù trong đời nàng chưa bao giờ trải qua điều vô lý như vậy. Nhưng lần này nàng lại chọn cách làm ngơ, ừm... không quan trọng, đây là cảm giác vui vẻ với bạn bè, nàng tự nhủ như vậy!
Mộ Thiên Tuyết không muốn dại dột, nhưng nàng ấy nhìn lá bài của mình và rằng nàng ấy không thể kiểm soát nó, ừm... Ta không nhìn thấy, nàng ta không nhìn thấy gì cả.
Thi Gia Nhất và Họa Thủy thì khỏi cần phải nói, Bạch Hàn Tuyết đương nhiên nói rằng nàng ấy không nhìn thấy gì, Liễn Thiển Thiển thì giả vờ ngáp một cái, nàng ấy thực sự không nhìn thấy gì hết.
"Không có gì mà."
Diệp Thiên Dật quay lại và hỏi.
“Ồ, vừa rồi Thiển Thiển làm mặt xấu sau lưng ngươi.” Thi Gia Nhất cười nói.
Liễn Thiển Thiển chớp mắt, nàng ấy không có làm. Sau đó, nàng ấy thấy Họa Thủy đang chớp mắt với nàng ấy một cách điên cuồng, nàng ấy không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng ấy biết chắc là không nên nói vào lúc này.
"Nè nè, Diệp Thiên Dật, đừng có đùa giỡn, ngươi rõ ràng là 8, 9, 10, J, K, còn Q của ngươi đâu?"
Sau đó Thi Gia Nhất chỉ vào lá bài của Diệp Thiên Dật với biểu cảm bình tĩnh "Ta đã tìm thấy một điều gì đó thật phi thường."
Diệp Thiên Dật gãi đầu.
Haizz? Hắn ta chẳng lẽ uống quá nhiều ư? Không đúng không đúng? Hắn ta phải có một con Q chứ, Á à! ! Thế là ván này các cô ấy không bị thua nữa sao!
"Hừ! Diệp Thiên Dật, ngươi thật không biết xấu hổ, nói xem, hai trận thắng trước của ngươi đều như thế này đúng không?"
Thi Gia Nhất hỏi.
Cảm thấy thật vui, hehe... Chắc giờ thua luôn rồi chứ gì nữa?
"Thực sự không có, ta thực sự không biết phải nói như thế nào, có lẽ ta đã không nhìn rõ." Diệp Thiên Dật nói.
"Vậy ngươi lấy lại bài đi."
Họa Thủy nói.
Liễu Khuynh Ngữ và Mộ Thiên Tuyết không nói, họ không muốn nói vì họ biết chuyện gì đã xảy ra.
Bạch Hàn Tuyết đang nín một một bụng cười, nhưng nàng phải cố nhẫn nhịn, chuyện này đều là vì để đám con gái bọn họ không phải thua thêm nữa, chị Thập Nhất cũng rất tốt bụng, ừm, nàng cũng có chút còn ủng hộ đấy, hehe.
“Ngươi có chắc là ta không ra Q không?” Diệp Thiên Dật hỏi.
"Vớ vẩn, tất cả lá bài ngươi chơi đều ở đây, không có Q, thì chắc chắn ngươi không rai."
Thi Gia Nhất nói và cười trong lòng.
“Hahaha, Diệp Thiên Dật, còn lại nhiều lá bài như thế, ngươi nhất định phải thua rồi, hahaha.” Thi Gia Nhất vỗ đùi cười thoải mái, đặc biệt lỗ mũi hướng về phía Diệp Thiên Dật, cực kỳ kiêu ngạo.
"Ồ."
Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi của mình, âm thầm rút ra lá bài cuối cùng trong tay hắn.
Một lá... Q!
Mọi người:???
Nụ cười của Thi Gia Nhất đông cứng lại.
Diệp Thiên Dật cười đến chết đi được trong lòng, vốn dĩ hắn lo lắng sảnh bài này không đủ dài, có thể có người ngoài sẽ đỡ được cho hắn, Q mà hắn để lại không lớn, có thể sẽ thua... Nhưng không ngờ Thi Gia Nhất lại giúp hắn đánh cắp lá bài Q từ trong đó ra, nói rằng sảnh bài của hắn ta không có Q, tình cờ lá bài mà Diệp Thiên Dật còn lại lại là con Q, hoàn toàn có thể thêm vào!
Tất cả các cô gái đều ngơ hết ra đấy, Thi Gia Nhất là người sốc nhất, nàng đã trải qua toàn bộ quá trình từ địa ngục lên thiên đường rồi lại trở về địa ngục.
“Cười, ngươi cứ cười nữa đi.” Diệp Thiên Dật nhìn Thi Gia Nhất rồi cười, đặc biệt hất lỗ mũi của hắn hướng về nàng..
Thi Gia Nhất có tính đi tính lại bao nhiêu nhưng không tính được cái này.
Những cô gái khác cũng ngẩn ra!
Chà! Cái này cũng có thể thua? Chúa giết họ đi cho rồi!
"Cởi đi, cởi đi!"
Đôi mắt của Diệp Thiên Dật phát sáng.
Chà!
Giây phút đỉnh cao của cuộc sống đang đến!