Triệu Hựu Bình đang hoài nghi nhân sinh thì thấy được ánh mắt của Diệp Thiên Dật, đồng tử kịch liệt co rụt lại.
Vì sao hắn lại nhìn mình?
Chẳng lẽ hắn nhận ra mình?
Không thể nào!
Ngay cả Thượng Quan Vũ đều không nhận ra hắn, làm sao Diệp Thiên Dật này có thể nhận ra hắn đâu?
Nếu là bình thường, thì Diệp Thiên Dật đúng là không nhận ra hắn, nhưng mà Diệp Thiên Dật có Thương Sinh Chi Đồng, nên hắn có thể nhìn thấy! Cũng giống như mấy ông chơi game mà xài phần mêm hack vậy đó! Trạng thái của đối thủ, thanh máu bao nhiêu, thanh năng lượng bao nhiêu, Diệp Thiên Dật liếc mắt là có thể nhìn ra được!
Cho nên chiến đấu với Diệp Thiên Dật, ngươi tuyệt đối không nên giả vờ trạng thái của mình tốt bao nhiêu, linh lực còn lại nhiều hay ít, Diệp Thiên Dật cũng nhìn ra được! Cho dù ngươi biểu hiện ra nhẹ nhàng thoài mái như thế nào, Diệp Thiên Dật cũng nhìn ra được!
Thượng Quan Vũ cũng là nhìn sang.
Đột nhiên đang trò chuyện, ánh mắt Diệp Thiên Dật lại nhìn sang hướng khác, Thượng Quan Vũ lại là một người cực kỳ nhạy cảm, nàng cảm giác được gì có gì đó không đơn giản.
“Anh Triệu, hoặc có lẽ nên gọi là Triệu hoàng tử, ngươi cũng không cần che giấu nữa đâu.”
Diệp Thiên Dật nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhếch nói.
Triệu Hựu Bình:???
Hắn một mặt mê mang!
Cái gì?
Vì sao?
Dựa vào cái gì?
Hắn có thể nhận ra mình?
Không!
Hắn đang giả vờ!
Hắn nhìn qua thuần túy chỉ là trùng hợp! Hắn rất thông minh, nên hắn đoán được mình ở nơi này, hắn đang giả vờ.
Triệu Hựu Bình không nói gì.
Hắn tận lực khắc chế sự tức giận!
Thua rồi!
Hắn không thể nào hiểu được!
Nhưng mà bây giờ, tính mệnh quan trọng hơn!
“Cái gì? Triệu hoàng tử?”
Nghe được lời của Diệp Thiên Dật, xung quanh rất nhiều người đều sửng sốt một chút.
“Triệu hoàng tử... một vị Hoàng tử nào đó của Đế quốc Thần Phong?”
“Chúng ta nơi này lại có một vị Hoàng tử nào đó của Đế quốc Thần Phong lẻn vào?”
“Nhanh, bắt lấy! Bắt lấy!”
Đồng tử Thượng Quan Vũ cũng là hơi co lại.
Diệp Thiên Dật chậm rãi giơ ngón tay lên chỉ hắn.
“Còn muốn trốn tiếp sao?”
Triệu Hựu Bình nhìn thấy Diệp Thiên Dật chỉ vào mình, trong lòng của hắn còn sót lại chút hi vọng cuối cùng cũng không còn nữa.
Hắn thật sự đã bị phát hiện.
“Ha ha ha!”
Triệu Hựu Bình còn có một chiêu để rút lui, cái kia chính là không gian.
Sau đó Triệu Hựu Bình đứng lên.
“Anh Diệp, ngươi thật là khiến cho bản hoàng tử lấy làm khó hiểu.”
Triệu Hựu Bình nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
Xoát ——
Sau đó một đám người bao vây Triệu Hựu Bình ở nơi đó!
“Ngươi đã không chết, vậy ta nghĩ hẳn là ngươi cũng đã biết, chỉ là bản hoàng tử thật tò mò, ngươi là làm sao mà biết được?”
Lời này người khác nghe không hiểu.
“Cái này Triệu hoàng tử cũng không cần phải biết.”
“Tốt thôi, vậy ngươi lại làm sao nhận ra được bản hoàng tử?”
Triệu Hựu Bình nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
“Ngươi cũng không cần biết.”
Đồng tử Triệu Hựu Bình co rút lại!
“Được! Nếu đã như vậy.”
Ánh mắt hắn nhìn về phía Thượng Quan Vũ, nói: “Thượng Quan Tướng quân, chúng ta sau này gặp lại!”
Nói xong, hắn lấy ra một viên tinh thạch, bóp nát!
Xoát ——
Sau đó, bóng dáng của hắn biến mất ngay tại chỗ.
Mà Diệp Thiên Dật làm sao có thể để cho hắn chạy được cơ chứ?
Bụp ——
Ngay lúc tất cả mọi người cho là hắn đã chạy đi, bóng dáng Triệu Hựu Bình từ trên trời rớt xuống.
Triệu Hựu Bình nhìn lướt qua bốn phía, sau đó đồng tử kịch liệt co rụt lại.
Lập tức cũng không còn biểu lộ như vừa rồi nhìn qua rất lạnh nhạt.
Hắn... Không chạy được...
“Triệu hoàng tử, cũng không cần sau này gặp lại đâu.”
Diệp Thiên Dật đứng ở nơi đó!
“Diệp Thiên Dật!”
Hắn biến sắc, sau đó tức giận chỉ Diệp Thiên Dật.
“Nhất định phải thế ư?”
“Nhất định phải thế ư?”
Diệp Thiên Dật nở nụ cười lạnh lùng.
“Bản thân Triệu hoàng tử đã muốn giết ta, giờ ngươi lại hỏi nhất định phải thế ư?”
“Nhưng bản hoàng tử cũng không tính giết ngươi, chí ít nếu như ngươi làm xong việc, bản hoàng tử chắc chắn sẽ không giết ngươi!”
Triệu Hựu Bình giải thích.
“Vậy xin lỗi, ta không tin, bây giờ, ta cho ngươi một cơ hội sống sót.”
Diệp Thiên Dật theo dõi hắn, nói: “Giao cuộn giấy da dê ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Đồng tử của Triệu Hựu Bình co rút lại.
“Ngươi cảm thấy điều này có thể sao?”
“Dùng một tấm tàng bảo đồ không có chút tác dụng nào đối với ngươi, để đổi lấy mạng sống của ngươi, ngươi cảm thấy rất thua thiệt sao? Ngươi yên tâm, ta nói được thì làm được, về sau ngươi thế nào ta không dám hứa chắc, nhưng mà ta nhất định có thể cam đoan ngươi có thể còn sống rời khỏi nơi này!”
“Ha ha ha ——”
Triệu Hựu Bình cười phá lên.
“Vậy nếu ta không đưa thì sao?”
Xoát ——
“A ——”
Một tiếng hét thảm truyền đến, sau đó một cánh tay của Triệu Hựu Bình trực tiếp bay ra ngoài, máu tươi bắn ra.
“Ta nói, không cho thì ngươi sẽ chết!”
Thượng Quan Vũ nhìn Diệp Thiên Dật.
Hắn lại một lần nữa khiến cho nàng cảm thấy bất ngờ!
Hắn sát phạt quả đoán thế này cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Triệu Hựu Bình hốt hoảng.
Diệp Thiên Dật này, hắn động thủ thật...
Thế nhưng mà...
Hắn không có cuộn giấy da dê.
Hắn thật không có, hắn chỉ là lừa gạt Diệp Thiên Dật! Bởi vì hắn biết rõ vật này nhất định sẽ được Diệp Thiên Dật chú ý.
Hình ảnh, đó là giả.
Lúc ấy cho Diệp Thiên Dật thấy hình ảnh kia chỉ là hắn tùy tiện làm giả, dù sao cũng không nhìn kỹ, cũng không ai biết đến cùng là thật hay giả.
Cho nên bây giờ hắn cũng không lấy ra được.
Triệu Hựu Bình đang không ngừng đổ mồ hôi hột.
“Ngươi... nếu ngươi còn động thủ lần nữa, ta có chết cũng không giao cuộn giấy da dê cho ngươi!”
Triệu Hựu Bình thở hổn hển nói.
Xoát ——
Thượng Quan Vũ động thủ!
“A ——”
Hắn không chút năng lực phản kháng nào, một cánh tay khác cũng là bay ra.
Triệu Hựu Bình cả người ngã trên mặt đất kêu thảm.
“Giết đi.”
Thượng Quan Vũ nhìn về phía Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
“Ừ, giết đi, chậm rãi hành hạ đến chết.”
Diệp Thiên Dật nói. Thượng Quan Vũ nhìn thoáng qua một tên tráng hán bên cạnh.
“Ha ha! Tuân lệnh!”
Hắn xách theo một thanh đao hằm hằm đi về phía Triệu Hựu Bình.
“Hoàng tử Đế quốc Thần Phong nha.”
Xoát ——
Thanh đao này chặt một phát lên đùi của Triệu Hựu Bình.
Không chặt đứt, mà chỉ chặt một vết thương rất sâu.
“A ——”
Triệu Hựu Bình lại hét thảm một tiếng.
“Ta cũng có thể tra tấn Hoàng tử của Đế quốc Thần Phong, quá sảng khoái, ha ha.”
Nói xong lại chém một đao.
“Đi thôi.”
Diệp Thiên Dật quay sang nói với Thượng Quan Vũ.
Sau đó hai người quay người rời đi.
“Chờ chút... chờ chút!”
Triệu Hựu Bình vội vàng hô một tiếng.
Bọn họ vừa đi, thì hắn chết chắc rồi!
Không được!
Hắn không thể chết được!
Bước chân Diệp Thiên Dật dừng lại quay đầu lại.
“Sao?”
“Ta nói! Ta nói!” Triệu Hựu Bình yếu ớt nói.
Diệp Thiên Dật khẽ gật đầu, sau đó đại hán cầm đao dừng tay lại.
“Nhưng mà... khụ khụ, Diệp Thiên Dật, ngươi phải đồng ý với ta, ta nói xong, ngươi phải thả ta!”
“Được.”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
“Được!”
Triệu Hựu Bình nằm ở nơi đó sau đó nói: “Thật ra... ta căn bản không có cuộn giấy da dê, ta là lừa gạt ngươi.”
Nói như thế nào đây, thật ra Diệp Thiên Dật cũng không quá bất ngờ.
“Ta thực sự nói thật, hình ảnh cho ngươi xem cũng chỉ là giả mà thôi, ta không phải cố ý muốn gạt ngươi, có thể nể tình ta đã thành thật, tha ta một mạng đi... anh Diệp, van ngươi tha cho ta một mạng đi.”
Triệu Hựu Bình biết rõ, mình sẽ không thể nào tìm được cách trốn đi hoặc là lừa bọn họ, hắn sẽ chết chắc! Dù sao cũng là một lần chết, hắn chẳng bằng đánh cược một lần, đánh cược một lần Diệp Thiên Dật sẽ bỏ qua hắn vì hắn đã thành thật.
“Ừ, thả hắn đi.” Sau đó Diệp Thiên Dật đi ra.