Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1957 - Chương 1956: Lâm Nhược Nhược Căng Thẳng

Chương 1956: Lâm Nhược Nhược căng thẳng
Chương 1956: Lâm Nhược Nhược căng thẳng

Diệp Thiên Dật đang nghĩ là, hắn có nên liên lạc với Lam Băng Tâm không, sau đó nói một chút về vần đề cuộn giấy da dê thứ tư với nàng.

Chuyện này, chỉ có bọn họ biết, nhưng Diệp Thiên Dật không rõ rốt cuộc có cần nói với nàng không.

Lam Băng Tâm này, cảm giác cho Diệp Thiên Dật là có thể nên tin tưởng, nhưng chỉ là cảm giác.

Diệp Thiên Dật chính là lo lắng, thứ này lỡ như... nàng muốn chiếm đoạt một mình thì sao? Chung quy, rất khó hiểu rõ lòng của một người, đặc biệt là lực hấp dẫn của thứ tương đương với Linh Hồn Pháp Tắc này quả thật là quá lớn!

Nàng thật sự nguyện ý cùng chia sẻ sao?

Không!

Không thể nói là cùng chia sẻ, bởi vì Pháp Tắc chỉ có một, cho dù là đạt được rồi, cũng chỉ có thể một người lấy được!

Vậy ngươi nghĩ, rõ ràng chỉ một mình ta có thể đi lấy được nó, tại sao phải tìm một người đi tranh giành với ngươi chứ?

Nhưng...

Cũng không thể hoàn toàn nói như vậy!

Nơi Linh Hồn Pháp Tắc ở, vậy tất nhiên không thể một người là có thể đi được!

Cho dù ngươi có cách nghĩ này, nhưng ngươi thật sự có thể còn sống sao?

Hơn nữa loại đồ này, thật ra không phải nói người nào đi thì người đó có thể lấy được, có lẽ là xem số mệnh đi.

Số mệnh đã có thì ắt sẽ có, số mệnh không có thì đừng cố đòi hỏi.

Lúc một người có đủ vận may, vậy thì có thể lấy được!

Loại đồ đỉnh cấp này, cho dù mấy vạn người, mấy chục vạn người cùng nhau vào, vậy có lẽ là một nhân tài có duyên nhất có thể lấy được thôi?

Nếu như ít người, trái lại có thể nguy hiểm hơn?

Ai biết được chứ.

Vốn dĩ lúc Diệp Thiên Dật còn đang do dự có cần liên lạc với Lam Băng Tâm không, vậy mà cô gái này thật đúng lúc chủ động liên lạc với Diệp Thiên Dật.

“Ở Bát Trọng Thiên rồi sao?”

Nàng trực tiếp hỏi một tiếng như vậy.

“Ừm, đến rồi.”

Diệp Thiên Dật trả lời.

Sau đó bên nàng gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật nghe máy.

“Không làm phiền chứ?”

Lam Băng Tâm hỏi.

“Không có, đang nằm thôi.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Là như vậy, trước đây sai người ở gần chăm sóc ngươi một chút, bây giờ, những người đó cũng đã rời khỏi rồi, có lẽ cũng đến Bát Trọng Thiên. Ngươi cẩn thận một chút.”

“Trong lòng ta có tính toán, cảm ơn.”

Diệp Thiên Dật nói một câu.

“Không có gì.”

Lam Băng Tâm nói.

“Ngươi định đến Cửu Trọng Thiên phải không?”

Lam Băng Tâm hỏi một tiếng.

“Phải.”

“Chú ý cẩn thận, Thiên Hoàng Cung còn có một số thế lực vô cùng lợi hại ở Cửu Trọng Thiên.”

Lam Băng Tâm không muốn Diệp Thiên Dật xảy ra chuyện, chung quy theo nàng thấy, Diệp Thiên Dật có thể sẽ có một tấm tàng bảo đồ cuối cùng.

“Vậy nếu như không có chuyện gì, ta tắt máy nhé.”

Lam Băng Tâm nói.

“Đợi một chút.”

Diệp Thiên Dật nói một câu.

“Còn có chuyện gì sao?”

Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Ta tìm thấy cuộn giấy da dê thứ 4 rồi.”

Một đầu khác hơi im lặng.

Là tìm thấy rồi hay là bây giờ mới quyết định nói với nàng?

“Gặp may, được một người ngươi tặng.”

Diệp Thiên Dật nói.

Lam Băng Tâm hơi trầm ngâm.

Có lẽ là thật!

Bởi vì hắn hoàn toàn có rất nhiều lí do khác tốt hơn, nhưng hắn nói một lí do đơn giản như vậy, có lẽ là thật! Thật sự là một người ngươi tặng hắn.

Vận may của người này cũng quá mạnh rồi đi?

“Vậy chúng ta...”

Lam Băng Tâm nghĩ một chút.

Thật ra nàng luôn chờ mong một ngày như vậy, nhưng lúc điều này xuất hiện, nàng cũng hơi không biết nên làm thế nào nữa.

“Tấm kia của Minh Thần Điện ngươi có thể động tay đến không?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

“Ta có thể thử xem, nhưng... hơi khó! Quả thật không được, thì hợp tác?”

Lam Băng Tâm hỏi Diệp Thiên Dật.

Bởi vì nàng nghĩ một chút, Minh Thần Điện đó là một nơi rất lợi hại, ngươi bất chợt đi chỗ đó của bọn họ lấy cuộn giấy da dê, bọn họ nghĩ thế nào?

Hơi kì lạ.

Vì vậy, nếu như có thể hợp tác với Minh Thần Điện mới là cách tốt nhất.

“Ừm...”

Điểm này Diệp Thiên Dật cũng nghĩ một lần, thật ra hắn có thể hiểu.

“Có lẽ sẽ không xảy ra sai lầm quá lớn chứ?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

“Đến lúc đó ngươi, Linh Lung Hải và Minh Thần Điện, dưới tình huống bình thường có thể chính là như này, ta nghĩ, người của Minh Thần Điện cũng không hi vọng nói tin tức này cho thiên hạ.”

Diệp Thiên Dật gật đầu: “Ta đều được, ngươi nắm chắc là được.”

Đối với Diệp Thiên Dật mà nói, nhiều người ít người hình như cũng không khác biệt lắm!

Bởi vì Diệp Thiên Dật đã có thể nghĩ đến nơi Linh Hồn Pháp Tắc ở rốt cuộc là một nơi như thế nào rồi!

Số mệnh đã có thì ắt sẽ có, đây là điều Diệp Thiên Dật vẫn luôn tin tưởng! Mà số mệnh không thuộc về hắn, cố gắng thế nào đi nữa cũng vô dụng.

“Ta hiểu.”

“Vậy như thế trước.”

Sau đó bọn họ tắt máy.

Lâm Nhược Nhược tắm ở trong phòng tắm.

Diệp Thiên Dật nằm ở đó suy nghĩ cái gì.

“Cũng không biết có được hay không.”

Diệp Thiên Dật hít sâu một hơi.

Bởi vì thời gian thừa lại nhiều như vậy, đến lúc thời gian đến, hắn sẽ rời khỏi Minh Giới, mà Y Thất Nguyệt cũng sẽ cưỡng ép đưa bọn họ ra ngoài, Diệp Thiên Dật lo lắng đến lúc đấy nếu như thật sự ở trong đó, vậy nếu như tốn không ít thời gian, đột nhiên rời khỏi...

Vậy cũng không có cách nào!

Bởi vì nếu như không rời đi thì không thể rời khỏi đây nữa.

Diệp Thiên Dật ở ngoài giống như hoàn toàn trở thành người thực vật vậy.

Tuỳ duyên đi!

Diệp Thiên Dật luôn cảm thấy tuỳ duyên rất tốt.

Cạch—

Lúc này, Lâm Nhược Nhược đẩy cửa phòng tắm ra, mặt nhỏ hồng của nàng từ từ đi ra ngoài.

Diệp Thiên Dật ngẩng đầu nhìn.

Khụ khụ--

Sau đó Diệp Thiên Dật không nhịn nổi ho khan một tiếng.

Cô gái này...

Không hợp lí không hợp lí!

Lúc trước nàng tắm, sau khi tắm xong chính là mặc quần áo rồi ra ngoài, mà bây giờ, nàng lại chỉ quấn một cái khăn tắm.

Đây cũng tuyệt đối không phù hợp với tính cách của Lâm Nhược Nhược.

“Nhược Nhược, ngươi làm gì đó?”

Diệp Thiên Dật kinh ngạc nhìn nàng.

Lâm Nhược Nhược đỏ mặt, cúi đầu đi đến trước mặt Diệp Thiên Dật, loại cảm giác này giống như là một đứa trẻ làm sai chuyện ở trước mặt giáo viên.

“Cậu chủ...”

Lâm Nhược Nhược đỏ mặt cắn môi, sau đó mềm mại nói: “Nhược Nhược... hầu hạ cậu chủ đi ngủ.”

Diệp Thiên Dật: “...”

Mẹ nó!

Diệp Thiên Dật nuốt một ngụm nước bọt nhìn cô gái yêu kiều mềm mại này.

Không phải...

Diệp Thiên Dật hắn là một tên háo sắc, trong lòng Diệp Thiên Dật rất rõ ràng điều này!

Nhưng đến Minh Giới rồi, bởi vì Diệp Thiên Dật biết bản thân sẽ rời khỏi, cũng sẽ không quay lại, vì vậy Diệp Thiên Dật không hi vọng có quá nhiều trói buộc gì với người ở đây, nếu không, Diệp Thiên Dật sợ rằng đã sớm làm gì cô gái xinh đẹp này rồi.

Nhưng...

Diệp Thiên Dật đã kiên trì lâu như vậy rồi, hắn còn cảm thấy mình rất lợi hại, còn cảm thấy mình là một chính nhân quân tử, vậy mà... cô gái này lại chủ động đưa lên cửa.

Ngươi bảo Diệp Thiên Dật hắn phải làm sao đây?

“Không phải... trong não ngươi nghĩ cái gì vậy?”

Diệp Thiên Dật đi qua, sau đó vươn tay ra nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của nàng.

Những ngày này, Lâm Nhược Nhược cũng hơi mập lên chút, lúc trước quá gầy, bây giờ xem như là tốt hơn một ít.

“Cậu chủ...”

Lâm Nhược Nhược lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Dật, lông mi dài dài kia có thể là vì căng thẳng mà đang run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment