Ta thấy mà thương!
Một cô gái thế này, ngươi thật sự có thể thương yêu nàng chết mất.
Mà Lâm Nhược Nhược nghĩ rất đơn giản.
Thứ nhất, đây vốn chính là việc nàng nên làm!
Thứ hai, Diệp Thiên Dật thật sự quá tốt với nàng, mà nàng không làm được cái gì! Nàng thật sự một chút cũng không làm được.
Điều thứ 3, nàng thật sự vô cùng cảm kích Diệp Thiên Dật, nàng đã nợ hắn quá nhiều, nhưng nàng cũng không biết mình có thể làm gì để trả! Nàng cảm thấy mình nên làm như vậy! Lâm Nhược Nhược cũng nguyện ý.
Điều thứ 4, Lâm Nhược Nhược thật sự thích Diệp Thiên Dật.
Nàng chính là một cô gái trong sáng, cũng chính là đang ở độ tuổi mới biết yêu, sau đó vào lúc mình tuyệt vọng nhất gặp được một người đẹp trai như vậy, tốt với nàng như vậy, bản thân nàng rất nhanh rơi vào lưới tình!
Cộng thêm Diệp Thiên Dật có năng lực như vậy, nàng làm sao có thể không thích chứ?
Thật ra loại tính cách này của Lâm Nhược Nhược, nàng dám chủ động đi làm việc này, thật sự đã đủ khoa trương rồi.
Có thể nàng đã nghĩ rất lâu, cuối cùng dấy lên dũng khí.
Thật ra Lâm Nhược Nhược làm như vậy còn có một nguyên nhân, nguyên nhân rất quan trọng.
Trước đây Diệp Thiên Dật nói với nàng, muốn để nàng đi theo Thượng Quan Vũ, lúc đó Lâm Nhược Nhược biết, có lẽ bản thân không thể luôn đi theo Diệp Thiên Dật, hoặc là hắn không nguyện ý, hoặc là hắn có chuyện, nàng biết chắc chắc mình không thể nữa.
Có lẽ sẽ không quá lâu...
Nàng không biết còn có thể gặp lại hắn nữa không, cũng không biết sẽ bao lâu!
Lâm Nhược Nhược chỉ biết, nếu như trước khi mình chia ra với Diệp Thiên Dật, nàng không làm được gì, cũng không trả được ơn cho hắn, có lẽ cả đời này nàng sẽ không tha thứ cho chính mình!
“Nhược Nhược, ngươi thật sự không cần như vậy.”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng nói.
“Cậu chủ.”
Lâm Nhược Nhược cắn môi, nói: “Nhược Nhược nguyện ý.”
“Không, ngươi không nguyện ý, ngươi chỉ là vì báo ơn mà thôi.”
Diệp Thiên Dật xoa cái đầu nhỏ của nàng nói: “Ta cứu ngươi không phải vì để ngươi mang hổ thẹn trong lòng, ta giúp ngươi cũng không phải vì cái này, ta đơn giản cảm thấy ta muốn làm như vậy, ngươi hiểu chưa?”
Lâm Nhược Nhược cúi đầu nhẹ nhàng gật, sau đó nói: “Nhược Nhược... Nhược Nhược hiểu.”
Sau đó nàng dấy lên dũng khí ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Dật, nói: “Nhưng, Nhược Nhược nguyện ý, Nhược Nhược cũng không phải vì báo đáp cậu chủ...”
“Hả?”
Diệp Thiên Dật nhìn nàng.
Lâm Nhược Nhược đỏ mặt cúi đầu, mặt và cổ đều đỏ giống như sắp nhỏ máu vậy.
“Nhược... Nhược Nhược thích cậu chủ.”
Diệp Thiên Dật: “...”
Aiz, sức hấp dẫn đáng chết này.
“Thật sao?”
Diệp Thiên Dật cười sau đó vươn tay ra, nâng cằm nàng lên.
Lâm Nhược Nhược căng thẳng nhắm mắt, lông mi dài đang khẽ run rẩy.
“Ừm… ừm.”
“Được, ta biết rồi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật cười lại xoa xoa tóc của nàng, nói: “Nhưng mà, ta bây giờ không muốn làm hư hại Nhược Nhược.”
“Hả?”
Lâm Nhược Nhược chớp mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
“Qua nửa tháng nữa chính là sinh nhật của ta rồi, ừm... ta muốn vào ngày sinh nhật đó...”
Sau đó Diệp Thiên Dật nở một nụ cười xấu xa: “Có cảm giác nghi lễ hơn, chung quy Nhược Nhược là bé gái xinh đẹp như vậy, vậy ta phải để dành vào một ngày quan trọng rồi.”
Mặt nàng đỏ rực.
“Cậu chủ...”
Trong giọng nói này mang theo một tia nũng nịu.
Xấu hổ chết mất, xấu hổ chết mất.
“Hơn nữa, Nhược Nhược quá gầy rồi, mặc dù dáng người rất tốt, chân cũng dài, trên bụng còn không có thịt, nhưng mà, Nhược Nhược vẫn phải nhiều thêm một ít thịt nữa, nếu như vậy nâng chân Nhược Nhược lên mới thoải mái hơn.”
Lâm Nhược Nhược: “...”
“Aiya cậu chủ, ngươi xấu xa quá.”
Nàng che mặt chạy đi.
Diệp Thiên Dật cười nhìn nàng.
Không có cách nào khác, hắn chỉ có thể như vậy.
Wowww!
Diệp Thiên Dật hắn thật sự là một chính nhân quân tử nha.
...
Ngày hôm sau, Diệp Thiên Dật đưa Lâm Nhược Nhược đi dạo ở thành phố sầm uất của Bát Trọng Thiên này.
Bát Trọng Thiên này rất bình thường, trong thành phố của Bát Trọng Thiên, Diệp Thiên Dật có một loại cảm giác giống như đang ở bên ngoài, tất cả ở đây giống như đều biến thành rất bình thường.
Cũng không có tình huống tuỳ ý giết người xảy ra, toà nhà cao tầng sát nhau, trạng thái cuộc sống của mọi người rất bình thường.
“Đi, mua dây chuyền cho ngươi.”
Diệp Thiên Dật nhìn thấy một cửa hàng bán đồ xa xỉ sau đó nói với Lâm Nhược Nhược.
“Hả? Nhược Nhược không cần đâu.”
Lâm Nhược Nhược nhanh chóng lắc đầu.
“Ngoan, đi theo ta ngươi phải ngoan ngoãn nhận lấy.”
Minh Thần điểm của Diệp Thiên Dật quá nhiều, không dùng cũng đáng tiếc.
Vì sao hôm nay đưa Lâm Nhược Nhược đi dạo phố chứ?
Dạo phố thật ra chỉ là thuận tiện, Diệp Thiên Dật đã hẹn với Lam Băng Tâm, Lam Băng Tâm đến tìm hắn, sau đó bọn họ cùng nhau đi Linh Lung Hải.
Hơi thuận tiện, hơn nữa cũng an toàn một chút, ít nhất đã đến Linh Lung Hải, người của thế lực Thiên Hoàng Cung kia cũng không thể trực tiếp qua đó.
“Vầng...”
Sau đó Diệp Thiên Dật kéo Lâm Nhược Nhược đi vào trong.
“Ồ, hai vị, hoan nghênh đã đến!”
Một mĩ nữ cười tiếp đón bọn họ.
“Xem một chút sợi dây chuyền kia cho ta.”
Diệp Thiên Dật chỉ một sợi dây chuyền màu xanh vô cùng đẹp ở trên tường.
Lâm Nhược Nhược nhìn giá cả.
50 triệu Minh Thần điểm...
Nàng trực tiếp bị doạ phát ngốc rồi.
Rất muốn nói một tiếng với cậu chủ nàng thật sự không cần...
Nhưng...
Bây giờ nàng không dám nói.
Bởi vì nàng sợ mình như vậy sẽ khiến Diệp Thiên Dật không vui.
“Được thôi! Ngươi đợi chút.”
Sau đó mĩ nữ kia kích động lấy sợi dây chuyền đó xuống.
Diệp Thiên Dật nhận lấy đeo lên cho Lâm Nhược Nhược.
Lâm Nhược Nhược xấu hổ đến mặt đã đỏ.
Vô cùng xinh đẹp, vô cùng đẹp cũng vô cùng phù hợp với nàng.
“Rất đẹp, sợi này đi.”
...
Một bên khác...
“Thiếu chủ!”
Nơi Hoàng Trường An kia ở cuối cùng cũng được người của Thiên Hoàng Cung tìm thấy rồi, mấy người đi đến phía sau gọi một tiếng.
Hoàng Trường An mở mắt ngẩng đầu lên.
Hắn giờ phú này đã đầu bù tóc rối, râu cũng dài ra rồi, nhìn có vẻ vô cùng bẩn thỉu.
“Thiếu chủ, ngươi đây là làm sao vậy?”
Bọn họ một mặt sững sờ!
Vị thiếu chủ tự cao tự đại này, tại sao lại kì lạ biến thành dáng vẻ này chứ?
Điều này không hợp lí.
“Làm sao vậy?”
Hoàng Trường An đứng lên từ từ lấy lại tinh thần.
“Thiếu chủ, trước đây không phải ngươi bảo chúng ta luôn đi theo người kia sao?”
Hoàng Trường An mới ý thức được cái gì.
Mẹ nó!
Hắn tại sao lại như vậy?
Hắn ngây ngốc ở đây nhiều ngày như vậy làm gì chứ?
Điều hắn nên làm không phải giết Diệp Thiên Dật kia sao? Tại sao hắn lại ở đây? Đáng ghét đáng ghét!
“À đúng đúng đúng! Người đâu? Hắn đâu? Giết chưa?”
Hoàng Trường An lau mặt mình sau đó nhanh chóng hỏi!
Đồ đáng chết!
“Vẫn chưa.”
“Cái gì? Vẫn chưa? Ta ở đây bao nhiêu ngày rồi?”
Lẽ nào hắn ở đây không có ngốc mấy ngày?
“Đã hơn 1 tuần rồi.”
“Cái gì? 1 tuần?”
Hắn ở đây hoàn toàn đã quên mất thời gian.
“Người đâu?”
Mắt Hoàng Trường An ngưng lại hỏi.
“Người đã xác định được vị trí rồi.”
“Đi!”
Hoàng Trường An nghiến răng nghiến lợi!
Giết chết hắn! Giết chết hắn!