Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1959 - Chương 1958: Không Được Bỏ Cuộc?

Chương 1958: Không được bỏ cuộc?
Chương 1958: Không được bỏ cuộc?

Bên này, Diệp Thiên Dật dạo phố vơi Lâm Nhược Nhược.

Hai người trai xinh gái đẹp này vô cùng hấp dẫn sự chú ý của người khác trong thành thị này.

“Cậu chủ, cái này quá đắt.”

Lâm Nhược Nhược nhìn vòng cổ trên ngực rồi nói nhẹ nhàng.

“Nhưng mà đối với ta thì một chút Minh Thần điểm đó không đáng bao nhiêu...”

“Thế nhưng mà.... Nhược Nhược không đáng để nhận nó... có lẽ cậu chủ càng phải đưa cho chị Thượng Quan hoặc là chị Lam Băng Tâm.”

Diệp Thiên Dật: “....”

“Sau này ngươi còn nói như vậy nữa, thực sự ta sẽ đánh ngươi đó...”

Sau đó Diệp Thiên Dật vươn tay ra.

Bẹp------

Hắn vỗ một cái thật mạnh lên mông của Lâm Nhược Nhược.

Sức mạnh thật lớn! m thanh cũng rất lớn!

“A...------”

Lâm Nhược Nhược kêu lên một tiếng vì đau nhức, sau đó nhanh chóng che cặp mông lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nóng và hồng lên.

Xấu hổ.

Nhất là... ở đây có rất nhiều người. Coi như Diệp Thiên Dật vỗ một cái này trước mặt tất cả mọi người qua đường.Thật là nhiều ngưởi ở xung quanh nhìn qua càng làm cho Lâm Nhược Nhược thẹn thùng.

“Sợ chưa?”

Diệp Thiên Dật nói một câu.

Lâm Nhược Nhược nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó nàng nói lầm bầm nhỏ giọng: “Cậu chủ không phải nói là..... lần sau mới đánh sao?”

“Cuộc sống mà khắp nơi đều có bất ngờ, thế mới là cuộc sống hoàn hảo.”

Diệp Thiên Dật cười nói.

“Bại hoại.”

Nàng đỏ mặt, nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng.

Cậu chủ xấu hơn lúc trước nhiều.

“Lam Băng Tâm sắp đến, chúng ta mua chút ít thức ăn đi, đợi nàng đến rồi chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Diệp Thiên Dật nói với Lâm Nhược Nhược.

“Vâng.”

Sau đó Diệp Thiên Dật và Lâm Nhược Nhược đi dạo trên phố ăn vặt.

Nhưng mà ngay lúc đó....

Đột nhiên Diệp Thiên Dật nhướng mày!

Xoát-----

Diệp Thiên Dật dùng tốc độ nhanh nhất để ôm lấy Lâm Nhược Nhược rồi vụt qua một bên.

Vèo-----

Một cây ngân châm bắn tới hướng vị trí ban đầu của Diệp Thiên Dật rồi rơi trên mặt đất.

Uy lực không mạnh lắm!

Nhưng mà....

Có thể nhìn thấy, mặt đất lập lức bắt đầu hiện lên màu xanh.

Mà Diệp Thiên Dật rất hiểu về độc. Kịch độc! Kịch độc vô cùng đáng sợ!

Diệp Thiên Dật quay đầu nhìn sang.

Phía trên hư không, mười thân ảnh đứng ở nơi đó, đạp lên hư không mà đứng nhìn Diệp Thiên Dật.

Trên người của bọn họ, uy thế cường đại đang ngưng tụ!

“Chạy mau!”

Xung quanh... những người qua đường kia thấy một màn này thì nhao nhao chạy thục mạng.

Tuy nói là ở nơi này có quy tắc, nhưng nếu là đỉnh cấp cường giả chiến đấu ở chỗ này, cũng không quan tâm là có thể ảnh hưởng đến mấy người dân thường hay không. Bọn họ quá yếu ớt.

Diệp Thiên Dật nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Những người này không mang mặt na. Thậm chí họ cũng không che dấu thân hình.

Mà ở phía sau những người này, Diệp Thiên Dật nhìn thấy một cái thân ảnh quen thuộc.

“Ơ, đây không phải anh Hoàng sao.”

Diệp Thiên Dật nở nụ cười rồi nói.

Phía trên hư không, Hoàng Trường An nghe Diệp Thiên Dật nói mà cả người như muốn nôn ra.

Chủ yếu là, Diệp Thiên Dật xưng hô với hắn bằng tên khác cũng không có gì, nhưng mà Diệp Thiên Dật xưng hô với hắn là anh Hoàng làm cho hắn nhớ lại tất cả. Đó là bóng ma mà cả đời này hắn không xóa đi được.

“Thiếu chủ, ngươi làm sao vậy?”

Người ở bên cạnh nhanh chóng chăm sóc hắn.

“Không có việc gì.”

Hoàng Trường An lắc đầu, sau đó ngưng tụ hai mắt nhìn chằm chằm về phía Diệp Thiên Dật.

“Ơ, sao anh Hoàng lại tiều tụy vậy...”

Diệp Thiên Dật lại nở một nụ cười rồi lên tiếng.

“Câm miệng!”

Hoàng Trường An gầm lên một tiếng.

“Anh Hoàng, sao ngươi lại hung dữ với người ta như vậy chứ.... người ta thật đau lòng.”

Diệp Thiên Dật lại cười nói.

Mọi người: ????

Xung quanh vẫn có không ít người, sau đó nghe được Diệp Thiên Dật nói, nguyên một đám lộ ra vẻ mặt bối rối.

Đậu xanh... rau má!

Có chuyện, có chuyện rồi...

“Đậu má! Tình huống gì vậy....? Tình huống này như thế nào chứ...?”

“Một anh chàng rất đẹp trai, chuyện gì xảy ra, tại sao lại là gay.... a... a..! Ta thật là khổ sở quá...”

“Vì cái gì chứ... thân ta là nữ, phải cạnh tranh với những cô gái khác đã mệt mổi lắm rồi, bây giờ phải cạnh tranh với cả đàn ông nữa sao? Hu hu hu...”

“Đậu má! Hình như là thiếu chủ của Thiên Hoàng cung Cửu Trọng Thiên? Ta nhớ là đã từng nhìn thấy hắn trên mạng.”

“Là hắn, đậu má! Thì ra thiếu chủ của Thiên Hoàng cung lại là GAY ư.... Nhưng mà mắt nhìn người của hắn cũng rất tốt, tìm một người đẹp trai như vậy! Hình như bọn họ đang cãi nhau hay chia tay rồi?”

Mà Diệp Thiên Dật lại không quan tâm đến.

Rất xấu.

Lâm Nhược Nhược cảm giác hiện tại cậu chủ trở nên rất xấu, đặc biệt rất xấu.

Nhưng mà nàng lại rất thích.

Thế nhưng mà....

Quá nguy hiểm.

Cho dù Diệp Thiên Dật có nói qua với nàng rồi, gặp được những chuyện này cũng không có vấn đề. Hắn có biện pháp, nhưng mà nàng cũng rất lo lắng.

Hoàng Trường An nghe được lời nói của Diệp Thiên Dật, cả người......

Nôn ọe----

Mà hắn bắt đầu.... nôn ọe!

“Khốn nạn! Đồ khốn kiếp!

Hoàng Trường An tức giận mắng.

Hắn muốn giết người này! Nhất định phải tự tay giết!

“Để cho ta tự mình giết hắn! Không cho phép các ngươi ra tay!”

Hoàng Trường An tức giận nói.

“Dạ!”

Bọn họ khẽ gật đầu.

Không biết thiếu chủ của bọn họ trải qua cái gì, không biết vì cái gì mà nôn ọe ở chỗ này. Nhưng mà, thiếu chủ của bọn họ có tu vi là Thái Cổ Thần Vương cảnh nhất giai. Mà người này, dù như thế nào, tu vi của của hắn cũng chỉ có Tam Hồn cảnh mà thôi!

Chênh lệch này thật là quá lớn...!

Chênh lệch như vậy, thiếu chủ của bọn họ chỉ cần thả ra một chút uy áp là có thể để đè hắn đến chết!

Hoàng Trường An cũng biết như thế, nhưng mà hắn mặc kệ!

Hắn muốn dùng biện pháp tàn nhẫn nhất, dùng từng đao từng đao chém lên người Diệp Thiên Dật, khiến hắn đau đến chết!

Xoát----

Trong tay Hoàng Trường An xuất hiện một thanh kiếm, sau đó hắn chỉ vào mặt Diệp Thiên Dật.

“Nhược Nhược, đi qua một bên. Yên tâm! Ta có thể bảo vệ được ngươi.”

Diệp Thiên Dật nói với Lâm Nhược Nhược một tiếng.

“Cậu chủ, ngươi phải cẩn thận nhé...”

Diệp Thiên Dật gật gật đầu.

Xoát---

Sau đó Diệp Thiên Dật nhảy lên đứng trên không trung, cách chỗ trước mặt Hoàng Trường An không xa!

“Lùi xuống đi!”

Hoàng Trường An nói với những người kia.

“Dạ!”

Sau đó, kiếm trong tay hắn chỉ về Diệp Thiên Dật.

“Tên nhóc, ngươi đã thành công làm cho ta cảm thấy ghê tởm, nhưng mà ngươi cũng rất có cốt khí, có thuộc tính không gian nhưng lại đến trước mặt ta chứ không chạy trốn!”

Đôi mắt Hoàng Trường An lóe lên vẻ âm tàn nhìn về phía Diệp Thiên Dật.

“Tốt! Cũng bởi vì hành động này của ngươi, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút! Còn về phần cô nương kia!”

Hoàng Trường An chỉ vào Lâm Nhược Nhược đang ở bên dưới trốn trong góc phòng.

“Chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ thay ngươi chiếu cố cho nàng thật tốt! Ta sẽ tìm một trăm tên đàn ông đến làm cho nàng sướng chết!”

Sắc mặt Hoàng Trường An trở nên dữ tợn.

Diệp Thiên Dật không nói gì, trong tay xuất hiện một thanh kiếm.

“Đoạn Uyên!”

Đôi mắt Hoàng Trường An tập trung nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Diệp Thiên Dật.

Đây là kiếm của hắn!

Còn có vô số thứ tốt khác bị lấy đi nữa, tất cả đều nằm trong nhẫn không gian của hắn!

“Anh Hoàng, nhường người ta một chút được không?”

Diệp Thiên Dật cười cười, sau đó nói.

“Im miệng!”

Hoàng Trường An nghe thấy Diệp Thiên Dật lại gọi hắn là “cnh Hoàng” liền thay đổi sắc mặt, lại có cảm giác muốn ói. Sau đó hắn không nhịn được nữa mà triệt để bộc phát, tức giận mắng một tiếng.

“Đi chết đi!”

Hắn tức giận gầm thét, sau đó bộc phát lực lượng mạnh mẽ phóng tới chỗ Diệp Thiên Dật.

Bình Luận (0)
Comment