Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1962 - Chương 1961: Đây Không Phải Thứ Trong Tay Thần Minh Sao?

Chương 1961: Đây không phải thứ trong tay Thần Minh sao?
Chương 1961: Đây không phải thứ trong tay Thần Minh sao?

Cửu Trọng Thiên quả thật là một nơi vô cùng khoa trương.

Thật ra, Diệp Thiên Dật hiểu tương đối dễ dàng.

Ngươi cứ nghĩ, hạ vị diện giống như là Nhất Trọng Thiên, Bát Quốc là Nhị Trọng Thiên, Bát Hoang là Tam Trọng Thiên, Chúng Thần Chi Vực Hạ Vực là Tứ Trọng Thiên, Thượng Vực là Ngũ Trọng Thiên, Thần Vực là Lục Trọng Thiên, đại khái cũng là tương đương như vậy.

“Vị trí của Linh Lung Hải là trên một mảnh Hải Vực, mảnh Hải Vực này gọi là Long Hải, Linh Lung Hải là một thế lực vô cùng tốt ở với các yêu tộc trong Long Hải, vì vậy ngươi đến Linh Lung Hải cũng có thể nhìn thấy rất nhiều yêu tộc.”

Lam Băng Tâm giảng giải cho Diệp Thiên Dật.

Thật ra Diệp Thiên Dật không quan tâm những thứ này!

Bây giờ đối với Diệp Thiên Dật mà nói, chỉ là hai chuyện.

Nơi trở về của Lâm Nhược Nhược, sau đó chính là Linh Hồn Pháp Tắc!

Còn về đã đạt được ở đây, có lẽ là không ít, chung quy hắn có một cái nhẫn không gian của Hoàng Trường An, cũng đã luyện hoá không ít đồ.

Nhưng mà, loại linh vật thiên địa lợi hại có liên quan với Linh Hồn Pháp Tắc kia quả thật là không tìm thấy.

Nhưng, Linh Hồn Pháp Tắc trái lại là đứng đầu thiên hạ.

Nếu như có thể lấy được, còn muốn cái gì khác chứ?

“Bát đại Thần Minh Cửu Trọng Thiên này là?”

Diệp Thiên Dật hỏi một tiếng.

“Minh Thần của Minh Thần điểm, sau đó Thiên Thần của Thiên Hoàng Cung, còn có...”

“Linh Lung Hải thì sao?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

“Linh Lung Hải đương nhiên cũng có một người, chỉ là... lúc trước còn ở trong danh sách 8 người đứng đầu, nhưng mấy năm gần đây, có mấy người nổi lên quá nhanh, lão tổ tông của Linh Lung Hải chúng ta đã bị đẩy xuống dưới rồi, đây cũng là nguyên nhân tại sao, mấy năm này Linh Lung Hải dần dần suy tàn, nhưng cũng không phải nguyên nhân duy nhất.”

Diệp Thiên Dật gật đầu.

“Nhưng ta không thể bảo đảm các ngươi dựa vào dáng vẻ của mình ở Linh Lung Hải là an toàn, ta cảm thấy, cuối cùng sẽ có người tiết lộ, bởi vì đến lúc đó Thiên Hoàng Cung sẽ ra giá không nhỏ đến tìm kiếm các ngươi.”

Lam Băng Tâm nhắc nhỏ một tiếng.

“Ừm, cái này ta có thể nghĩ tới.”

“Ngươi thì ta không thể bảo đảm, Linh Lung Hải cũng không thể bảo đảm, nhưng Nhược Nhược thì chắc chắn có thể! Ngươi yên tâm!”

“Vậy là đủ rồi.”

Sau đó bọn họ bay đến một mảnh Hải Vực, xuyên qua một bí cảnh, Linh Lung Hải to lớn không gì sánh được hiện ra trước mắt!

Thật ra chính là một tông môn to lớn ở trên mặt biển!

Không, không chỉ là một cái, nhìn có vẻ vô cùng nhiều, hơn nữa có rất nhiều đỉnh núi, những ngọn núi này có lẽ chính là núi ở sâu dưới biển, sau đó lại đứng lặng trên mặt biển, mấy trăm mét, trên nghìn mét.

...

Một phía khác, Thiên Hoàng Cung.

“Người đâu! Mau đến đây! Mau tập hợp tất cả y sư lại đây! Mau!”

Những cường giả của Thiên Hoàng Cung kia ôm Hoàng Trường An cả người là máu đã mất đi ý thức, xông vào trong Thiên Hoàng Cung!

“Có chuyện gì vậy?”

Những cường giả kia của Thiên Hoàng Cung xông ra.

“Thiếu chủ bị thương rồi, mau! Rất nghiêm trọng!”

Lát sau, tông chủ của Thiên Hoàng Cung đưa một đám người vội vàng chạy đến.

“An Nhi!”

Tông chủ của Thiên Hoàng Cung nhìn thấy bộ dạng này của con trai mình, cả người run rẩy!

“Con trai của ta.”

Mẹ của hắn trực tiếp suýt chút nữa bất tỉnh.

“Có chuyện gì vậy! An Nhi có chuyện gì vậy?”

Hoàng Thiên Bác hỏi.

Xung quanh, một đám cường giả đang gấp rút chữa trị cho Hoàng Trường An.

“Là Diệp Thiên Dật.”

“Diệp Thiên Dật? Ai? Người nào?”

“Chính là người đấu giá Huyết Thần Thạch ở Ngũ Trọng Thiên lúc trước.”

“Không phải nói đó là một người cảnh giới rất thấp sao? Tại sao lại như vậy?”

Hoàng Thiên Bác tức giận.

“Ta cũng không quá rõ ràng, hắn có một linh khí, linh khí này vậy mà trực tiếp xuyên qua linh lực phòng ngự của thiếu chủ, sau đó trong nháy mắt đâm xuyên thể phách của thiếu chủ, mà cảnh giới của hắn mới là Tam Hồn cảnh.”

Một lão giả nói không thể tin được.

“Khốn nạn! Người đâu?”

Hoàng Thiên Bác tức giận hỏi.

“Chạy rồi.”

“Chạy rồi? Các ngươi để một người Tam Hồn cảnh làm con trai ta bị thương thành như vậy, sau đó còn chạy rồi?”

Hắn không thể tiếp nhận.

“Tên nhóc này rất quái dị, chẳng qua chắc chắn có thể bắt được hắn.”

Chính vào lúc này, một vị lão giả đứng dậy.

“Tam trưởng lão, thế nào? An Nhi chắc là không có trở ngại gì lớn chứ?”

Trạng thái của Hoàng Trường An quả thật không phải rất tốt, hắn đương nhiên cảm nhận ra!

Nhưng, ở đây nhiều cường giả đỉnh cấp như vậy, Tam trưởng lão cũng là một trong những y sư nổi tiếng nhất cả Đại lục Minh Thần, hơn nữa còn có nhiều y sư như vậy.

“Tông chủ, tình hình không ổn.”

“Cái gì?”

Tam trưởng lão này vậy mà có thể nói câu đó.

“Không phải chỉ là bị đâm xuyên ngực thôi sao? Ta đã nhìn thấy, vị trí này hình như cũng không bị thương đến nội tạng quan trọng, có lẽ sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ?”

Vết thương rất nghiêm trọng, nhưng ý của Hoàng Thiên Bác là, không đến mức sẽ xảy ra chuyện lớn!

“Tông chủ, vết thương này của thiếu chủ không hợp lí.”

“Có cái gì không hợp lí? Không phải chỉ là vết thương đâm thủng thôi sao?”

Hoàng Thiên Bác không hiểu.

“Tông chủ, vết thương đâm thủng này không đơn giản, vết thương của thiếu chủ không có cách lành lặn, chúng ta đã dùng mọi đan dược đỉnh cấp, y sư đỉnh cấp đang chữa trị, vết thương cũng không có dấu vết lành lại, mặc dù tốc độ máu chảy chậm, nhưng nếu cứ tiếp tục như này...”

“Làm sao?”

Tam trưởng lão kia hít vào một hơi, nói: “Thiếu chủ không sống nổi một giờ nữa.”

Hoàng Thiên Bác cảm thấy đầu một mảnh trống rỗng.

“Có cách nào không? Có cách nào không? Mau nghĩ cách gì đi! Thiên Hoàng Cung lớn như vậy, bản tôn không tin không có cách nào!”

Hoàng Thiên Bác gào thét.

Hắn gấp rồi.

“Chỉ có thể mời lão tổ tông rời núi.”

“Ta đi mời, ta đi mời.”

Hoàng Thiên Bác vội vàng nói.

“Không cần đâu.”

Lúc này, một giọng nói truyền đến, sau đó một vị lão giả tóc bạc phơ đi đến!

“Lão tổ tông!”

“Lão tổ tông!”

Mọi người lần lượt quỳ xuống hành lễ.

Lão giả đi qua đây, đôi mắt đục ngầu nhìn Hoàng Trường An nằm trên mặt đất đã ngất đi, sau đó hắn ngồi xổm xuống kiểm tra một chút.

Tiếp đó, hắn lấy ra một viên đan dược đút cho Hoàng Trường An, lại vận lên sức mạnh nào đó.

10 phút sau...

Lão giả kia đứng lên.

“Lão tổ tông, thế nào rồi?”

Bọn họ nhanh chóng hỏi.

“Aiz.”

Lão giả hít vào một ngụm khí sau đó lắc đầu.

“Là Chí Trân Chi Phong.”

Lão giả nói một câu.

“Cái gì? Chí Trân Chi Phong? Đó là vật gì?”

Mọi người lũ lượt không hiểu.

Thậm chí bọn họ cũng chưa từng nghe tới thứ này.

“Một linh khí mạnh nhất thế gian này, được tôn là linh khí sắc bén nhất, thuộc về Thánh khí thời kì thượng cổ khai thiên lập địa, không ngờ rằng lại xuất hiện trên thế gian này rồi!”

Ánh mắt lão giả sáng chói lấp lánh.

Đã rất lâu không khiến hắn hưng phấn như vậy rồi.

Sau đó lão giả tiếp tục nói: “Bị thứ Thánh khi này làm bị thương, thần tiên khó cứu, có lẽ có cách, nhưng... đã không kịp nữa rồi.”

Hắn lắc đầu.

“Khônggggggg!!”

Mẹ của Hoàng Trường An bi thương hét lên một tiếng.

Rắc rắc rắc—

Hoàng Thiên Bác tức giận nắm chặt nắm đấm.

“Nén bi thương đi, haiz.”

Lão giả thở dài một hơi, sau đó hắn rời đi.

Mọi người xung quanh toàn bộ đều im lặng.

Thánh khí thời kì Thượng Cổ khai thiên lập địa?

Vậy không phải là thứ trong tay Thần Minh sao?

Cái này??

Bình Luận (0)
Comment