Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1963 - Chương 1962: Linh Lung Hải

Chương 1962: Linh Lung Hải
Chương 1962: Linh Lung Hải

Hoàng Thiên Bác nhìn con trai mình.

Trên mặt đất, máu tươi đã thẩm thấu ra ngoài, đã lan tràn trên mặt đất.

Hắn nắm chặt nắm đấm!

Loại cảm giác này vô cùng bất lực.

Rõ ràng con của mình còn có hơi thở, tuy nhiên lại không có cách nào cứu hắn.

Có lẽ có, nhưng mà không còn kịp rồi.

Lão tổ tông đều nói như vậy, bọn họ có thể làm sao?

“Khốn nạn! Đồ khốn nạn!”

Hoàng Thiên Bác tức giận mắng một tiếng.

“Người đâu!”

Hắn quát to.

“Đưa lực lượng toàn tông, đi bắt lấy người kia cho bản tôn, giết chết bất luận tội!”

“Vâng!”

Hắn nhìn về phía con trai mình.

“Khốn kiếp!!”

Hắn cắn răng.

“Không tiếc bất cứ giá nào!”

Hắn lại hạ một mệnh lệnh.

“Vâng!”

...

Cùng lúc đó, tin tức này cũng đã truyền ra ngoài.

Đương nhiên, tin tức của Chí Trân Chi Phong kia cũng không có truyền đi, dù sao loại thần vật này cũng không phải phàm phẩm, bọn họ trong lòng mình nắm chắc là được rồi.

Ở trong mắt một số người, Hoàng Trường An chết rồi, nhưng mà nếu như có thể có được Chí Trân Chi Phong, vậy thật ra cũng là có thể vãn hồi tổn thất chứ....

Diệp Thiên Dật và Lâm Nhược Nhược đã đi vào trong Linh Lung Hải.

Bọn họ không đi gặp ai, sau khi Lam Băng Tâm dẫn họ đến Linh Lung Hải đã sắp xếp bọn họ ở một chỗ, cũng không có bao nhiêu người để ý, bởi vì cũng không có mấy người nhìn thấy.

Trong đại điện, mười mấy người ngồi ở chỗ đó đang bàn luận cái gì.

“Thiên Hoàng cung Hoàng Trường An đã bị giết.”

“Không phải nghe nói bị thương nặng sao? Chết rồi à?”

Một người đàn ông tuổi trung niên kinh ngạc hỏi.

“Là bị thương nặng, không cứu được.”

“Cái gì?”

Bọn họ lộ ra biểu lộ không dám tin.

“Theo lý mà nói, sẽ không có gì sai lầm chứ, chỉ cần tổn thương này không phải loại cực kỳ trí mạng, lấy thủ đoạn của bọn họ chí ít không thể nào không cứu được chứ? Hơn nữa lúc ấy cũng không phải không có người ở đó, Thiên Hoàng cung mấy vị Thái Cổ Thần Vương cảnh ở đó, chí ít bọn họ cũng có đan dược cửu giai cho hắn dùng chứ? Hơn nữa, dù gì cũng có thể trị liệu, làm sao lại chết?”

“Hơn nữa ta nghe nói, lúc ấy sau khi bị thương Hoàng Trường An còn đứng ở hư không trong chốc lát, chí ít cho thấy, tổn thương này coi như nặng cũng không phải vô cùng trí mạng, thế mà lại chết rồi à?”

Bọn họ đều cảm thấy quá vô lí.

Bởi vì bản thân bọn họ đã là tồn tại đứng ở đỉnh đại lục này, bọn họ rõ ràng dưới tình huống nào tổn thương gì sẽ có kết quả như thế nào.

Chí ít bọn họ cảm thấy, tổn thương này của Hoàng Trường An hẳn là không sao cả, hơn nữa nghe nói giống như cũng không bị thương trái tim hay chỗ hiểm quan trọng nào.

Lui một vạn bước mà nói, coi như thương tổn tới, hẳn là có thể khống chế được.

“Có lẽ là do nguyên nhân khác, hoặc là trên thân kiếm có độc, hoặc là vết thương đặc thù.”

Người đàn ông tuổi trung niên ngồi ở phía trước kia nói.

“Xác thực như thế, có ảnh chụp không?”

“Có!”

Sau đó bọn họ thông qua màn hình lớn nhìn thoáng qua.

“Người này, không phải là trước kia người đấu giá Huyết Thần Thạch sao?”

Có người đã nhận ra.

“Thì ra là hắn.”

“Hai thanh linh khí này, thoạt nhìn bộ dạng không giống như là có độc, chờ chút! Hai thanh linh khí này vậy mà trực tiếp đâm xuyên qua kết giới không gian của Thái Cổ Thần Vương cảnh?”

Bọn họ thấy được cũng không biết ai quay sự việc đằng sau lại, sau đó lộ ra biểu lộ khiếp sợ.

Cái này thật rất khiến người ta khiếp sợ!

Không!

Là sợ hãi!

“Tên nhóc này là ai, các ngươi có ai biết không?”

Tông chủ Linh Lung Hải- Lam Thiên Triều nhìn mọi người một cái rồi hỏi.

“Cái này... Thật đúng là không rõ ràng lắm, nhưng mà lão phu cảm thấy hẳn là có được đỉnh cấp truyền thừa của một vị cường giả nào đó, nếu không mà nói sẽ không như vậy.”

“Đúng rồi, Băng Tâm hình như từng có tiếp xúc với hắn.”

“Đúng! Nàng hẳn là trước đó tại phòng đấu giá từng có nói chuyện với hắn trong phòng riêng, con bé đã về chưa?”

“Về rồi, hơn nữa còn mang cả tên nhóc này mang về.”

“Cái gì?”

Những cường giả kia đưa mắt nhìn nhau.

“Băng Tâm mang tên nhóc này đến Linh Lung Hải chúng ta? Có ý gì? Tên nhóc này đã giết Hoàng Trường An Thiên Hoàng cung đó, hiện tại đưa hắn đến Linh Lung Hải của chúng ta, đây không phải kiếm chuyện sao?”

“Băng Tâm sẽ không lỗ mãng như thế, nhất định có nguyên nhân gì.”

Lại là một lão giả nói.

“Ừ.”

Tâm Lam Thiên Triều khẽ gật đầu, nói: “Con bé sẽ tới ngay thôi, hẳn là sẽ nói rõ với chúng ta.”

Bọn họ đang bàn luận một vài thứ.

Một lát sau, Lam Băng Tâm đang mặc bộ váy xanh đi tới.

“Cha, mẹ, các vị trưởng lão.”

Lam Băng Tâm hơi thi lễ một cái.

“Ha ha ha, Băng Tâm, ngươi lần này ra ngoài thời gian cũng không ngắn nhỉ.”

Một lão giả vừa cười vừa nói.

“Nhưng mà thu hoạch rất nhiều.”

Lam Băng Tâm nói.

“Nhưng mà ngươi mang đến phiền phức lớn cho Linh Lung Hải chúng ta đấy.”

Lam Băng Tâm hơi khom người, nói: “Ta cảm thấy không tính là phiền phức.”

“Ồ? Sao ngươi lại nghĩ vậy?”

Lam Băng Tâm sau đó nhìn về phía đám người, nói: “Trên tay hắn có... Ba tấm cuộn giấy da dê của Linh Hồn Pháp Tắc.”

Đám người: ???

Xoạt ——

Tất cả bọn họ đứng hết cả lên, lộ ra biểu lộ không dám tin.

“Ngươi nói cái gì? Ba cuộn giấy da dê? Toàn bộ trong tay hắn?”

“Cái này? Cái này là khí vận gì mới có thể có được ba cuộn giấy da dê? Đây chẳng phải là, cộng thêm một tấm kia của Minh Thần điện, là gom đủ?”

“Chẳng trách, chẳng trách lúc ấy hắn đấu giá cuộn giấy da dê kia, thì ra là dạng này, thì ra trong tay hắn đã có hai tấm.”

Bọn họ chợt hiểu ra!

Lam Băng Tâm vì phòng ngừa phiền phức, đem trong tay mình một tấm kia cũng là nói đến trong tay Diệp Thiên Dật, không vấn đề gì.

“Băng Tâm, vì sao hắn lại nói chuyện này cho ngươi?”

Một lão giả nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, theo lý mà nói, hắn gom đủ ba tấm, hoàn toàn có thể tìm Minh Thần điện đi hợp tác, nhưng lại tìm ngươi, lí do là gì??”

Liên quan tới điểm này, Lam Băng Tâm đã hỏi Diệp Thiên Dật, thật ra nàng cũng không biết cụ thể vì sao.

Nàng nói, “Một mình hắn đi tìm Minh Thần điện hợp tác lo lắng bị Minh Thần điện giết người diệt khẩu, cho nên muốn muốn tìm một thế lực đồng cấp khác, mà ta cùng với hắn cũng có thể coi là bạn bè, hắn đối với ta tương đối yên tâm, bởi thế hi vọng Linh Lung Hải đi tìm Minh Thần điện nói chuyện hợp tác.”

Bọn họ liếc nhau một cái.

Giống như không có khuyết điểm gì.

“Ừ, tên nhóc thông minh! Như thế thì quá lợi cho Linh Lung Hải chúng ta rồi.”

“Ừ, đến lúc đó hắn sẽ trở thành một người trong rất nhiều người, ảnh hưởng cũng không lớn! Thật để cho người ta kinh ngạc, hắn bao nhiêu tuổi, cơ duyên ra sao, vậy mà hắn có thể có được ba tấm?”

“Đúng là một tên nhóc thần kỳ, vậy chuyện này hắn có ý nghĩ gì khác không?”

Lam Thiên Triều hỏi Lam Băng Tâm.

“Không có, nhưng mà ta hi vọng Linh Lung Hải chúng ta có thể đối xử với hắn tốt hơn!”

Lam Băng Tâm nói.

“Ngươi yên tâm đi, chí ít Linh Lung Hải chúng ta sẽ không xuống tay với hắn, về phía Thiên Hoàng cung, chính hắn có thể khống chế là được! Ngươi đi nói với hắn đi, chúng ta thương lượng cụ thể một chút chuyện này làm thế nào.”

“Vâng.”

Lam Băng Tâm đi ra.

Bình Luận (0)
Comment