Trong đại điện.
Lam Thiên Triều và Hoàng Thiên Bác uống trà, nói chuyện.
“Lam tông chủ, chuyện này ngươi yên tâm, Linh Lung Hải chắc chắn sẽ giúp đỡ.”
Lam Thiên Triều nói.
“Ừm, đã tìm thấy người chưa?”
Hoàng Thiên Bác vội vàng hỏi.
Bởi vì hắn đại khái có thể đoán được, Linh Lung Hải này chắc chắn sẽ nghĩ cách bảo vệ người kia, cũng không nói là bảo vệ, ít nhất bọn họ có thể sẽ thả người kia chạy đi!
Nếu hắn còn ở trong Linh Lung Hải, Linh Lung Hải sẽ không chủ động đi bắt người này, chắc chắn sẽ như vậy!
Vì vậy, còn lại chỉ xem người của Thiên Hoàng Cung có thể chặn hắn lại hay không thôi.
“Tông chủ!”
Ngay lúc này, một người chạy vào.
“Chuyện gì?”
“Chúng ta đã tìm thấy người kia, hắn chạy rồi.”
“Cái gì? Chạy rồi?”
Lam Thiên Triều đứng lên.
“Chạy đến đâu rồi?”
“Không biết, có thể vẫn ở trong một góc nào đó của Linh Lung Hải.”
“Thật là phế vật!”
Lam Thiên Triều tức giận nói: “Cảnh giới của hắn căn bản không cao, các ngươi nhiều người như vậy cũng không bắt được một người cảnh giới không cao à?”
“Tông chủ, tốc độ của hắn quá nhanh, hơn nữa còn có không gian, còn có Ám thuộc tính, quả thật là không dễ bắt! Lúc chúng ta đi qua, hắn trực tiếp dùng không gian biến mất, dẫn đến rất nhiều cường giả của chúng ta đều không kịp bắt hắn, nhưng có thể khoá đại khái vị trí của hắn, vẫn ở Linh Lung Hải!”
“Bắt! Bắt lại cho ta!” Lam Thiên Triều quát to.
“Vâng!”
Sau đó Lam Thiên Triều nhìn Hoàng Thiên Bác, nói: “Hoàng tông chủ, yên tâm đi, ít nhất hắn vẫn ở Linh Lung Hải, mà bên ngoài Thiên Hoàng Cung bố trí tầng tầng phòng thủ, còn có kết giới không gian lớn mạnh, hắn chính là chim trong lồng, không có gì phải lo lắng.”
Hoàng Thiên Bác đứng dậy: “Vậy bây giờ bản tông chủ có thể đưa người đến trong Linh Lung Hải đi tìm rồi chứ?”
“Mời.”
...
Trong hậu hoa viên.
Lam Thiên Ngọc đi đến.
“Băng Tâm.”
Hắn chào hỏi với Lam Băng Tâm.
Lam Băng Tâm ngồi với Lâm Nhược Nhược, đang an ủi Lâm Nhược Nhược.
Nghe thấy có người gọi, Lam Băng Tâm đứng dậy nhìn qua đó.
“Có chuyện sao?”
“Không có chuyện gì, chính là nghe nói người ngươi mang đến kia là người đã giết Hoàng Trường An? Băng Tâm, chuyện này ngươi làm không đúng rồi, nhỏ là không tốt với ngươi, lớn là không tốt với Linh Lung Hải, đương nhiên, ta có thể hiểu, các ngươi chắc chắn là bạn bè, ngươi nghĩ cách bảo vệ cũng là điều dễ hiểu.”
Lam Băng Tâm quét mắt nhìn hắn.
“Là ngươi nói?”
“Cái gì? Làm sao có thể? Ngươi đánh giá Lam Thiên Ngọc ta cũng quá thấp rồi.”
Lam Thiên Ngọc bác bỏ.
“Không có gì.”
Lam Băng Tâm lắc đầu.
Bây giờ nàng cẩn thận nghĩ lại, lúc đó đưa Diệp Thiên Dật đến đây, chỉ có hai người biết, đương nhiên, trừ những cường giả của Linh Lung Hải trong đại điện kia.
Một người là người hầu của nàng, một người khác chính là Lam Thiên Ngọc này!
Nàng cảm thấy, độ khả nghi của Lam Thiên Ngọc này ít nhất là cũng lớn hơn so với các cường giả lúc đó trong đại điện chứ?
Hơn nữa, nếu như là một cường giả nào đó trong đại điện, sợ rằng Thiên Hoàng Cung cũng đã biết chuyện của cuộn giấy da dê thứ 4 rồi.
...
Một phía khác...
“Diệp thiếu hiệp, trốn từ đây đi.”
Một lão giả trong đại điện đã phát hiện dấu vết của Diệp Thiên Dật, sau đó im lặng truyền tin tức cho Diệp Thiên Dật.
“Cảm ơn.”
“Nhắc nhở một chút, bây giờ bên ngoài đã bị Thiên Hoàng Cung phong toả rồi, trừ một đám cường giả ra, còn có sức mạnh không gian lớn mạnh, Linh Lung Hải chúng ta quả thật là không giúp được cái gì nữa, mọi chuyện nhớ phải cẩn thận.”
Diệp Thiên Dật nói: “Đã đủ rồi, cảm ơn!”
Sau đó Diệp Thiên Dật theo phương hướng của hắn nhanh chóng chạy đi.
...
Minh Thần Điện.
Một người đàn ông trung niên ngồi ở đó, trước mặt của hắn có mười mấy vị cường giả.
“Nghe nói con trai Hoàng Trường An của Hoàng Thiên Bác- Thiên Hoàng Cung bị giết rồi?”
Minh Thần hỏi một tiếng.
“Dạ! Tông chủ, chuyện này vô cùng chấn động, hơn nữa chuyện này có thể còn liên quan với Linh Lung Hải, Lam Băng Tâm đã đưa hắn đến Linh Lung Hải, bây giờ người của Thiên Hoàng Cung đang bao vây diệt trừ hắn ở Linh Lung Hải đó.”
“Ồ?”
Minh Thần nhíu mày.
“Lam Băng Tâm đã đưa hắn đến Linh Lung Hải?”
Hắn cảm thấy chuyện này chắc chắn có nguyên do nào đó.
“Con bé Lam Băng Tâm này không đơn giản, nàng có lẽ biết rõ ràng, người này đã giết Hoàng Trường An, đưa hắn đến Linh Lung Hải có bao nhiêu không đúng! Trừ phi, nàng có lí do đưa hắn đến Linh Lung Hải! Lí do này cũng tuyệt đối không phải quan hệ bạn bè của bọn họ.”
Minh Thần nói một câu.
“Đúng vậy! Nếu như là quan hệ bạn bè, càng không nên đưa đến Linh Lung Hải, bởi vì nàng rất thông minh, nàng cũng hiểu Linh Lung Hải sẽ không bảo vệ hắn!”
“Vì vậy, chắc chắn có nguyên nhân rất lớn.”
Lúc này, một nam tử đi vào: “Tông chủ!”
“Nói.”
Minh Thần nói một câu.
“Tông chủ Linh Lung Hải, Lam Thiên Triều sai người truyền tin tức đến, ngày mai hắn sẽ đến thăm!”
“Ồ?”
Minh Thần nhíu mày: “Được, cho hắn về đi.”
“Vâng!”
“Tông chủ, Linh Lung Hải đến tìm ngươi lúc này, cảm giác việc không nhỏ.”
Một lão giả nói.
“Ừm, bản tôn vẫn rất tò mò, đúng rồi, có ảnh của tên tên nhóc đã giết Hoàng Trường An kia không? Bản tôn rất tò mò đó.”
“Có, ta tìm một chút.”
Sau đó một người đã tìm ra một tấm ảnh.
“Tông chủ, gửi cho ngươi rồi.”
Minh Thần gật đầu sau đó nhìn.
“Ồ! Tên nhóc này nhìn có vẻ không tầm thường.”
Bọn họ đều là cường giả đỉnh cấp, đại khái nhìn một người là có thể nhìn ra rất nhiều thứ, ít nhất cũng là phương diện trực giác thôi.
“Phải! Hơn nữa hắn còn là người đấu giá Huyết Thần Thạch ở Ngũ Trọng Thiên đó.”
“Ồ? Là hắn sao? Thú vị đây.”
Minh Thần gật đầu.
“Được rồi, giải tán trước đi.”
“Vâng!”
Sau đó Minh Thần cũng rời đi.
“Bà xã!”
Minh Thần cười đi đến trong một căn phòng lớn.
Một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở đó đan quần áo, sau đó nàng bỏ xuống đồ trong tay đứng dậy.
“Ông xã, làm sao vậy?”
Nàng đi đến nhẹ nhàng chỉnh cổ áo cho Minh Thần.
Vô cùng đẹp! Thật sự là một người phụ nữ vô cùng đẹp!
Nghĩ cũng đúng, đây là Minh Thần cơ mà, vợ của hắn làm sao có thể là cô gái bình thường được chứ?
“Tin tức tốt, ha ha ha, con trai của Hoàng Thiên Bác của Thiên Hoàng Cung kia bị người khác giết chết rồi.”
Minh Thần cười nói.
Hiển nhiên, giữa bọn họ chắc chắn là có ân oán, nếu không hắn cũng sẽ không vui vẻ như vậy, vui sướng khi người gặp hoạ.
“Vậy sao? Cuối cùng cũng để hắn cảm nhận được nỗi đau mất con.”
Người phụ nữ đó nói một câu.
“Vì vậy mới nói, người làm việc xấu có ông trời đang nhìn, ác có ác báo, nhân quả luân hồi, ha ha ha!”
Minh Thần cười lớn một tiếng.
“Đúng vậy.”
Người phụ nữ cũng gật đầu.
Hình như nghĩ đến chuyện gì không vui, trạng thái trái lại hơi mất mát.
“Bà xã.”
Minh Thần nhìn thấy nàng như vậy thì ôm nàng vào lòng.
Hai người im lặng không nói.
“Ngươi nói, chúng ta có cần đi cứu tên nhóc kia không? Ít nhất hắn cũng tính là trút giận cho chúng ta rồi.”
Minh Thần nói.