Lâm Nhược Nhược bỏ chạy đơn thuần là vì không biết phải làm sao.
Nàng chưa từng gặp sự việc giống như thế này, hơn nữa dì ở trước mặt nói mà đôi mắt cũng đã muốn ngấn lệ, làm cho Lâm Nhược Nhược vô cùng hoang mang.
Lâm Nhược Nhược chạy đi, Liễu Di Quân vội vàng đứng lên, nhìn thấy hình dáng Lâm Nhược Nhược chạy ra muốn hô to gọi nàng, nhưng không biết phải mở lời như thế nào.
Thực lòng mà nói, sự bồn chồn trong lòng nàng chắc chắn không kém Lâm Nhược Nhược.
“Vợ à, chuyện gì vậy?”
Lâm Thiên Diệc đi đến.
“Chồng ơi.”
Nàng dựa vào trong lòng ngực của Lâm Thiên Diệc.
“Nàng... chính là con gái của chúng ta.”
Ầm ——
Lâm Thiên Diệc cũng cảm thấy như thể mình bị ngũ lôi đánh vang ầm lên.
“Cái gì?”
Thật sự hắn không thể tin được.
Bởi vì thực ra mà nói, cho dù bọn họ vẫn ôm hy vọng, nhưng đối với Lâm Thiên Diệc mà nói, sự mong đợi của hắn không hề lớn như thế, vì hắn cho rằng khả năng con gái mình còn sống thực sự không lớn lắm.
Hắn sở dĩ vẫn luôn gìn giữ sự lạc quan trong lòng, thực ra là bởi vì Liễu Di Quân, hắn muốn cho Liễu Di Quân một loại cảm giác về sự hy vọng.
Cho nên, thật ra hắn đến lần này cũng không có kỳ vọng quá nhiều, cho dù là trước mặt Liễu Di Quân vẫn luôn tỏ ra tin tưởng mạnh mẽ.
Lúc đầu nhìn thấy Liễu Di Quân chán nản, hắn còn tưởng rằng chính là Liễu Di Quân thất vọng, bao nhiêu chờ mong cũng đều đổi thành thất vọng.
Thế nhưng hắn lại nhận được tin tức đó là..... nàng chính là con gái của bọn họ.
“Vợ..... chuyện ngươi nói..... là thật sao?”
Chuyện này đến hắn còn không thể giữ bình tĩnh được.
“Đúng vậy! Chồng à, nàng thật sự là con gái của chúng ta, nàng cũng có một ấn ký chính xác ở đó.”
Ầm ——
Lâm Thiên Diệc hoàn toàn giật mình ngay tại chỗ.
Con gái của hắn.... con gái của hắn.....
“Nhanh..... mau dẫn ta đi xem! Nhanh!”
Lâm Thiên Diệc kích động nói.
“Ông xã à, trước tiên đừng nóng vội.”
Liễu Di Quân lên tiếng trấn an.
Thật ra nàng càng thêm sốt ruột, nhưng mà....
“Nàng hình như là bị dọa nên chạy đi rồi.”
“Phải không?”
Lâm Thiên Diệc cũng cố gắng làm dịu tâm tình của mình.
“Vậy phải làm sao?”
“Như thế này đi, chúng ta từ từ rồi đến, đừng dọa con gái của chúng ta sợ.”
“Được.”
Lâm Thiên Diệc gật gật đầu.
Đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó.
“Nói cách khác, con gái của chúng ta đã bị bắt đi và bán làm nô lệ ở Ngũ Trọng Thiên!”
Hắn nghĩ đến điều này, đôi mắt hắn đông cứng lại, và sự thù địch nổi lên.
Con gái bảo bối của ta gặp phải những chuyện này, ngươi làm sao có thể khiến hắn không tức giận được?
Nhất là mấy năm nay, hắn còn không làm tròn một chút trách nhiệm làm cha, càng khiến hắn cảm thấy áy náy, nghĩ đến đây lại đặc biệt tức giận, hắn cực kỳ muốn được đù đắp cho con gái.
“Nghe nói những kẻ đó đã bị Diệp Thiên Dật giết chết.”
Liễu Di Quân khẽ lên tiếng.
“Vậy sao? Chúng ta thật sự phải cảm ơn tên tên nhóc này.”
Lâm Thiên Diệc nói.
Đợi đã!
Hắn lại nghĩ ra chuyện gì đó!
Mẹ kiếp!?
Người ta mua nữ nô lệ để làm gì?
Dùng như rơm rạ vậy.
Nói cách khác, con gái xinh đẹp của chúng ta đã bị tên khốn đó...
Khốn kiếp!
Tuy rằng nếu không cứu nàng, nàng có thể còn khổ sở hơn, ít nhất hiện tại cảm thấy đối với nàng tốt, nhưng thực sự rất khó chịu! Aaaaaaaa!
Đặc biệt là thân làm cha, sau khi biết loại chuyệnnày thì rất là khó chịu, khó chịu đến nỗi muốn rơi nước mắt.
“Không sao, có thể nhìn ra được hẳn là Nhược Nhược rất thích hắn, hơn nữa nếu như hắn không đối tốt với Nhược Nhược thì chắc hẳn là Nhược Nhược sẽ không thích hắn.”
Liễu Di Quân nói.
Dù sao cũng là người làm mẹ, mọi chi tiết nhỏ đều để ý rất kĩ càng.
Tên của Lâm Nhược Nhược bọn họ cũng biết.
“Hơn nữa, ta không cảm nhận được tác động của khế ước nô lệ trong người nàng.”
Liễu Di Quân nói.
“Như thế này mà nói, tên tên nhóc kia thoạt nhìn trông cũng ổn.”
Trong lòng Lâm Thiên Diệc cũng đã sáng tỏ.
“Là số mệnh đấy, nàng cũng họ Lâm.”
Liễu Di Quân tựa vào lòng Lâm Thiên Diệc nói.
“Đúng vậy.”
Lâm Thiên Diệc nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng.
“Chỉ là......... nghĩ đến việc Nhược Nhược phải chịu khổ nhiều năm như vậy, ta.......”
Liễu Di Quân không kìm được mà nước mắt lại rơi.
“Là trách nhiệm của chúng ta, sau này sẽ không như vậy đâu, sau này chúng ta sẽ bù đắp cho con gái mình gấp bội lần.”
“Ừm.”
Qua một lát sau..........
“Đúng rồi chồng à, cha mẹ nuôi của Nhược Nhược........”
Liễu Di Quân nghĩ đến chuyện này.
“Không phải là đã qua đời rồi sao?Aiya, thành thật mà nói, chúng ta thực sự nợ họ quá nhiều, và bây giờ thậm chí không có cách nào để bù đắp.”
Lâm Thiên Diệc thở dài một hơi.
“Chúng ta có nên đi xem họ còn thân nhân hay gì nữa không, phải đền bù thật xứng đáng, nếu không thì, đến nơi mà bọn họ an táng rồi tu sửa lại một chút.”
Lâm Thiên Diệc gật đầu: “Ừm, ta sẽ phái người đi làm.”
Sau đó Lâm Thiên Diệc nói: “Ta muốn đi xem con gái của chúng ta.”
“Ta cũng muốn.”
“Chỉ là......”
Liễu Di Quân cắn môi nói: “Ta không biết phải nói như thế nào nữa, ta cảm thấy Nhược Nhược như oán hận chúng ta.”
Nàng thật sự rất khó chịu.
“Aiya, Nhược Nhược oán hận chúng ta cũng là chuyện nên làm thôi, haiz.”
Lâm Thiên Diệc thở dài nói.
“Thật ra thì ta cũng không có thể diện để đi gặp nàng.”
Lâm Thiên Diệc lại than vãn lên tiếng.
“Chồng à, vậy bây giờ mình làm gì đây? Ta thật sự....... rất nhớ nàng.”
Đây là một loại cảm giác khó chịu cực điểm.
Con gái của mình thất lạc nhiều năm cuối cùng cũng tìm thấy, nhưng mà lại lo lắng, lại sợ nàng trách móc bọn họ, trong lòng cảm thấy áy náy, khó chịu, không dám đến gặp!
Bọn họ cũng không biết nên nói cái gì.
“Nếu không thì trực tiếp đến tìm nàng nói rõ sự việc, tóm lại là cần nói cho rõ ràng.”
“Nhưng mà....... ta sợ nàng không tiếp nhận được, hơn nữa vừa mới mang sự thật ra dọa Nhược Nhược, với lại ta cũng là người nói sự thật nên không dám đối diện với nàng.”
Liễu Di Quân lại thở dài một tiếng nói.
“Hay là..........”
Nàng đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, sau đó nhìn về phía Lâm Thiên Diệc nói: “Chúng ta nhờ tên Diệp Thiên Dật kia giúp đỡ.”
Lâm Thiên Diệc nghĩ ngợi: “Cũng được, Nhược Nhược hẳn là càng có thể tiếp nhận.”
“Ta đi tìm Lam tông chủ hỏi một chút.”
Sau đó Lâm Thiên Diệc vội vàng chạy đi.
Liễu Di Quân ngồi ở đó nhìn về hướng mà Nhược Nhược đã chạy đi.
Là một người mẹ, hiện tại trong lòng nàng không biết có bao nhiêu sự phức tạp, có lẽ chính nàng cũng không rõ............
...............
Bên kia, Diệp Thiên Dật thu được một tin tức từ Lam Băng Tâm.
“Minh Thần muốn tìm ta nói chuyện? Chúng ta có liên hệ đặc biệt gì sao?”
Diệp Thiên Dật tò mò hỏi.
“Có thể là có quan hệ với Nhược Nhược.”
Diệp Thiên Dật cau mày.
“Quan hệ gì chứ?”
“Nhược Nhược có thể là con gái của hắn.”
Diệp Thiên Dật: “..................”
Trời?
“Thiệt hay giả vậy?”
“Có thể vậy, ta cũng không rõ lắm, hắn tìm ngươi có chuyện.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Được rồi, ta có thể làm thế nào?”
“Ngươi đưa ra một địa điểm, Minh Thần tiền bối sẽ đi tìm ngươi.”
“Được.”
Diệp Thiên Dật đang ở trên một bãi cát, rút ra một điếu thuốc, không lâu sau đó, phía trên hư không, hai hình dáng bay nhanh như tên lửa tới, nhìn thấy được Diệp Thiên Dật thì dừng lại ở trước mặt hắn.
Lâm Thiên Diệc và Liễu Di Quân.
Bọn họ nhìn Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật lại nhìn bọn họ.
Thật anh tuấn!
Đây là cảm giác của hai người khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật.