Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1971 - Chương 1970: Lâm Nhược Nhược Hoang Mang Bối Rối

Chương 1970: Lâm Nhược Nhược hoang mang bối rối
Chương 1970: Lâm Nhược Nhược hoang mang bối rối

Trong một vườn hoa xinh đẹp.

Lam Băng Tâm đang ở cùng với Lâm Nhược Nhược.

Lam Băng Tâm thực sự là tận tâm tận lực.

Vì bảo vệ Lâm Nhược Nhược, nàng quả thực một tấc cũng không rời.

Nàng không chắc chắn rằng Linh Lung Hải lựa chọn như thế nào, có khi nào làm ra chuyện quá đáng với Lâm Nhược Nhược hay không, ví như cuối cùng vẫn quyết định giao nàng ra.

Nàng thật sự không thể nào chắc chắn được chuyện này, bởi vì thế lực lớn như vậy, liên lụy đến rất nhiều thứ, cường giả quá nhiều, những người có quyền nói chuyện cũng quá nhiều.

Cho nên, việc mà nàng bây giờ có thể làm chính là ở bên cạnh Lâm Nhược Nhược, phàm là những người muốn đưa nàng đi, Lam Băng Tâm chắc chắn sẽ không đồng ý.

Lâm Nhược Nhược ngồi ở bên đó, cũng vừa thở phào một hơi.

Bởi vì Diệp Thiên Dật vừa liên lạc với nàng, nói với nàng rằng hắn không sao. Lâm Nhược Nhược không cần lo lắng nữa rồi.

“Yên tâm đi, hắn sẽ không có chuyện gì đâu. Ngươi đó, cứ chăm sóc cho bản thân mình đi.”

Lam Băng Tâm đưa cho Lâm Nhược Nhược một quả trái cây.

“Ừm ừm. Cảm ơn chị Lam.”

“Không có gì phải cảm ơn cả, đây là chuyện ta đã hứa với ngươi, vậy thì dĩ nhiên phải làm rồi.”

Lam Băng Tâm nói.

Nhưng mà nói thật thì, nàng khá là lo lắng cho tình hình của Linh Lung Hải.

Đúng lúc này, Lam Thiên Triều dẫn Lâm Thiên Diệc và Liễu Di Quân đến.

“Băng Tâm.”

Lam Thiên Triều mỉm cười gọi một tiếng.

“Cha.”

“Đây là Minh Thần của Minh Thần Điện và vợ của hắn.”

Lam Thiên Triều giới thiệu một tiếng.

Lâm Nhược Nhược nhanh chóng chạy đến, cúi thấp đầu hành lễ.

“Băng Tâm bái kiến hai vị tiền bối.”

“Không cần khách sáo, không cần khách sáo.”

Lâm Thiên Diệc mỉm cười nói một câu. Sau đó ánh mắt của hắn và Liễu Di Quân đều rơi trên người Lâm Nhược Nhược.

Nàng cúi thấp đầu nên nhìn cũng không rõ.

“Bọn họ tìm Nhược Nhược là có chút chuyện, yên tâm, không phải là chuyện xấu.”

Lam Thiên Triều nói với Lam Băng Tâm.

“Vâng.”

“Đi, đi bên kia xem đi.”

Sau đó hai người rời đi, để lại không gian cho họ.

Lâm Nhược Nhược đứng ở đó, bối rối không biết làm sao.

Sao lại... sao lại để lại một mình nàng chứ.

Sao bọn họ lại tìm mình?

“Bái... bái kiến hai vị tiền bối.”

Lâm Nhược Nhược nhanh chóng hành lễ.

“Cô gái, ngẩng đầu lên cho ta xem.”

Liễu Di Quân không chờ được nữa, ánh mắt mang theo hi vọng nhìn Lâm Nhược Nhược.

“Hả...”

Sau đó Lâm Nhược Nhược từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ánh mắt mang vẻ trốn tránh.

Thời khắc đó, tim Lâm Thiên Diệc và Liễu Di Quân bỗng run rẩy mãnh liệt.

Đúng là...

Trên đời này quả thực tồn tại những người có tướng mạo giống nhau, hơn nữa con không ít!

Trước đó bọn họ cũng gặp rất nhiều rồi, nhưng cảm giác kì lạ với cô gái trước mặt này đặc biệt khác biệt.

Có thể vừa mới gặp, cô không khác mấy với mấy cô gái trước đây tìm được, còn về không giống ở đâu thì cũng không rõ! Nhưng mà đúng là một loại cảm giác rất khác biệt.

“Vợ à, cô gái này thực sự rất giống với ngươi trước đây, ít nhất cũng giống được sáu phần.”

Lâm Thiên Diệc nhìn Lâm Nhược Nhược cũng có chút ngốc rồi.

“Mũi, mắt với miệng của nàng cũng cũng hơi giống ngươi.”

Liễu Di Quân lẩm nhẩm một tiếng với Lâm Thiên Diệc, sau đó đi đến chỗ Lâm Nhược Nhược, kéo lấy tay Lâm Nhược Nhược.

“Cô gái, ngồi đi, không cần căng thẳng.”

“A… vầng.”

Sau đó bọn họ ngồi xuống.

“Ông xã à, hay là ngươi đi chỗ khác một lát?”

Thấy Lâm Nhược Nhược cực kỳ căng thẳng, Liễu Di Quân nói với Lâm Thiên Diệc.

“Ừm, được.”

Sau đó hắn rời đi.

“Tiền bối... ngươi tìm Nhược Nhược là có chuyện gì sao? Có phải là ngươi muốn tìm cậu chủ không, Nhược Nhược cũng không biết cậu chủ đang ở đâu, xin lỗi ngươi.”

Lâm Nhược Nhược nhanh chóng nói.

Cô cảm thấy những người này không thể đến vì tìm mình được, nàng chỉ là một cô gái vô cùng vô cùng bình thường, chỉ có thể là tìm Diệp Thiên Dật.

“Không! Ta là đến tìm con, cô gái.”

“Hả?”

Lâm Nhược Nhược không thể tin nổi mà nhìn nàng.

“Ngươi nhông thấy hai chúng ta có chút giống nhau sao?”

Liễu Di Quân mỉm cười hỏi.

Lúc này Lâm Nhược Nhược mới chú ý nhìn một cái.

“Hình như... có một chút.”

Liễu Di Quân bóc cho Lâm Nhược Nhược một quả quýt: “Cha mẹ con đâu?”

Lâm Nhược Nhược cắn môi:

“Họ... mất rồi.”

Ngữ điệu cực kỳ đau buồn.

“Ta xin lỗi.”

Nói thật thì Liễu Di Quân cảm thấy bản thân có chút căng thẳng.

Rõ ràng lúc đó Lam Thiên Triều đã nói cha mẹ cô bị giết rồi mà nàng vẫn hỏi vậy.

Quan trọng là, vốn dĩ không ôm hy vọng gì rồi, nhưng mà nhìn thấy nàng, luôn có một cảm giác đặc biệt, chính là cảm thấy rất gần gũi, khoảng cách giữa hai trái tim rất gần.

“Cô gái, thứ cho ta mạo muội hỏi ngươi một vấn đề.”

“Hả... tiền bối ngươi hỏi đi.”

Lâm Nhược Nhược nhanh chóng nói.

“Cha mẹ của ngươi... là cha mẹ ruột sao?”

Bà nhìn Lâm Nhược Nhược hỏi.

Lâm Nhược Nhược lắc đầu: “Nhược Nhược là được cha mẹ nhận nuôi.”

Liễu Di Quân ngây người tại chỗ, bàn tay cầm quả quýt của nàng có chút run rẩy.

“Tiền... tiền bối, ngươi không sao chứ?”

Lâm Nhược Nhược lo lắng hỏi.

“À... không sao.”

Liễu Di Quân nhanh chóng lắc đầu, sau đó mỉm cười đưa quả quýt trong tay cho Lâm Nhược Nhược.

“Tiền bối không cần đâu, ta có thể tự làm.”

“Cầm lấy ăn đi.”

Liễu Di Quân nhẹ nhàng nói.

“Cảm ơn.”

Lâm Nhược Nhược nhận lấy, sau đó cúi đầu ăn từng miếng nhỏ.

Liễu Di Quân cứ như thế nhìn Lâm Nhược Nhược, Lâm Nhược Nhược cúi thấp đầu, dư quang đủ để nhìn thấy người dì xinh đẹp trước mặt, cho nên nàng cúi thấp đầu ăn, cũng ngại nói chuyện và ngẩng đầu.

Trong khoảnh khắc đó, không khí xung quanh trở nên trầm mặc.

“Cô gái, con...”

Không biết vì sao, Liễu Di Quân có chút không dám hỏi vấn đề của bản thân.

Nàng sợ bị phủ nhận.

Nàng sợ cảm giác sâu sắc đầu tiên trong đời nàng là sai.

Nàng thật sự rất sợ.

Nếu như lần này thực sự là sai, vậy thì nàng cũng có chút tuyệt vọng.

“Mời tiền bối nói.”

Liễu Di Quân hít sâu một hơi rồi nhìn Lâm Nhược Nhược rồi hỏi: “Cô gái, có phải bên mông trái của con có một ấn kí màu xanh giống hình bông hoa, đúng không?”

Lâm Nhược Nhược ngây người.

“Hả... tiền bối, sao ngươi lại biết?”

Lâm Nhược Nhược giật thót mình.

Liễu Di Quân hoàn toàn ngây người tại chỗ.

Thình thịch...

Tim nàng đang đập loạn xạ.

“Là... là... là như thế này, đúng không?”

Bà lấy ra một bức họa, trên đó là hình ảnh một ấn kí, nhưng không phải hình ảnh được chụp lại.

“Đúng! Đúng là như thế, tiền bối, ngươi cũng có sao?”

Lâm Nhược Nhược sau khi nhìn thấy thì rất tò mò nên hỏi lại.

Nhưng không có câu trả lời.

Lâm Nhược Nhược ngẩng đầu nhìn người dì trước mặt này.

Thấy nàng vẫn ngồi đó, nước mắt âm thầm rơi xuống, thân hình mềm mại của nàng đang run rẩy. Miệng nàng cũng run run.

“Tiền bối?”

Lâm Nhược Nhược có chút sợ hãi, nhỏ giọng hỏi.

Liễu Di Quân lấy lại tinh thần, bà chầm chậm giơ bàn tay đang run rẩy của mình, chầm chậm giương về phía Lâm Nhược Nhược, hình như muốn vuốt đầu nàng.

“Con gái... con gái của ta...”

Mắt nàng bị nước mắt làm cho nhòe luôn rồi.

Lâm Nhược Nhược ngây người tại chỗ.

Đợi đến khi tay của Liễu Di Quân sờ đến mặt nàng.

Soạt...

Lâm Nhược Nhược nhanh chóng đứng bật dậy.

“Xin... xin lỗi.”

Lâm Nhược Nhược vội vòng khom lưng chào, sau đó chạy đi.

Bình Luận (0)
Comment