Lâm Thiên Diệc và Hoàng Thiên Bác có ân oán rất lớn.
n oán này có thể coi như ân oán cá nhân, cũng có thể thăng cấp thành ân oán giữa hai tông môn.
Nhưng vì rất nhiều nguyên nhân, tuy rằng ân oán giữa bọn họ vẫn còn đó, nhưng lại không có một cơ hội nào để động thủ.
Hiện tại, tình hình này, vậy mà Minh Thần Điện lại động thủ rồi!
Dù sao Hoàng Thiên Bác ngoài cho rằng Minh Thần Điện thừa nước đục thả câu, cũng không nghĩ ta được nguyên nhân nào khác.
Nhưng mà suy nghĩ lại, ngoại trừ vừa nãy thấy không đúng ra còn một điều nữa, thừa nước đục thả câu càng không phải là nhân cơ hội để tấn công vào Hoàng Thiên Cung sao?
Phòng thủ của Hoàng Thiên Cung bây giờ suy yếu, mặc dù vẫn phải trả cái giá cực lớn như cũ, nhưng suy cho cùng lợi ích càng lớn hơn việc đánh nhau với bọn họ ở đây chứ?
“Tông chủ! Chúng ta buộc phải rút rồi. Nếu Minh Thần Điện tham gia vào trận chiến này, vậy thì hậu quả thật không dám nghĩ, Hoàng Thiên Cung chúng ta không có chút lợi ích gì, chúng ta không thể đánh nữa!”
Một lão giả nói.
“Đúng vậy, nếu chúng ta tiếp tục đánh thì nhất định sẽ thua, nhìn thế trận này Minh Thần Điện là muốn khai chiến rồi. Tông chủ, xin người suy nghĩ kỹ!”
Hoàng Thiên Bác đứng ở đó nắm chặt nắm tay.
“Lâm Thiên Diệc, chuyện này thì liên quan gì đến ngươi?”
Hoàng Thiên Bác không từ bỏ, tức giận hét lớn.
“Ngươi đừng quan tâm ông đây có liên quan hay không. Muốn đánh, Minh Thần Điện tiếp. Không đánh, ngươi cút nhanh cho ta.”
Lâm Thiên Diệc tức giận nói.
“Được lắm! Được lắm!”
Hoàng Thiên Bác tức đến phát cười.
“Ngươi cứ đợi đấy cho bản tôn. Sẽ có lúc ta tính sổ với Minh Thần Điện các ngươi. Chúng ta đi!”
Hoàng Thiên Bác suy đi nghĩ lại, hắn chỉ có thể tạm thời rời đi thôi!
Một mình Hoàng Thiên Cung cùng đánh với hai thế lực có cùng cấp độ với mình, đánh sao được?
Cho dù là trận đánh nhỏ thì tổn thất cũng vô cùng to lớn.
Cho dù hắn muốn đánh, nhưng phía bên Hoàng Thiên Cung cũng chắc chắn không đồng ý.
Sau đó đám người Hoàng Thiên Cung rút lui.
Phía bên Linh Lung Hải cũng có chút kinh ngạc, không ngờ rằng thế mà Minh Thần Điện lại đến rồi.
Thậm chí bọn họ đều nghi ngờ, có phải là có người đã nói chuyện Linh Hồn Pháp Tắc cho bọn họ rồi không? Nếu không bọn họ sẽ không đến.
Nhưng bọn họ nghĩ, ba miếng da dê đều nằm trong tay Diệp Thiên Dật, bọn họ đến cứu Linh Lung Hải, hình như cũng không hợp lí.
Nhưng mà sự thật lại bày ra trước mắt.
Mà Diệp Thiên Dật ở nơi không xa cũng đang chết lặng.
“Đây lại là thế lực nào?”
Chuyện lạ!
Bởi vì với hoàn cảnh bình thường, trận đấu xảy ra vì nguyên nhân nhỏ này, những người khác sẽ không giúp đâu, cho dù là đồng minh cũng vậy, quá qua loa rồi!
“Lâm tông chủ!”
Lam Thiên Triều vừa cười vừa đạp hư không đi về phía Lâm Thiên Diệc, sau đó giơ tay ra với hắn.
“Lam tông chủ!”
Hai người họ bắt tay nhau.
“Không ngờ Lâm tông chủ lại đem theo người của Minh Thần Điện đến Linh Lung Hải, Linh Lung Hải chúng ta nợ Minh Thần Điện một ân tình.”
Bởi vì Minh Thần Điện và Linh Lung Hải không được coi như là có quan hệ tốt, ngược lại còn là kẻ địch! Nhưng mà thật lòng trợ giúp lẫn nhau cũng không có gì.
Lâm Thiên Diệc xua tay: “Lam tông chủ khách sáo quá rồi, bản tông chủ đến đây cũng vì một vài chuyện nhỏ.”
“Là Pháp Tắc sao?”
“Pháp Tắc gì?”
Lâm Thiên Diệc ngây người một chút.
“Ách, hahaha, Lâm tông chủ còn giả ngốc với bản tông chủ sao? Không cần đâu, hahaha.”
Lam Thiên Triều cười nói.
Lâm Thiên Diệc thật sự có chút không hiểu.
“Hahaha, các vị, mời vào bên trong.”
Lam Thiên Triều cười chào hỏi.
Hắn cảm thấy Lâm Thiên Diệc đang giả ngốc, có thể là người xung quanh quá nhiều đi, vậy cũng không có gì.
“Ừm!”
Sau đó bọn họ cùng đi vào Linh Lung Hải.
Rất nhiều người của Minh Thần Điện cũng quay về rồi.
“Dâng trà!”
Trong đại điện, Lam Thiên Triều quan tâm hỏi đến những người khác.
“Lâm tông chủ, ở đây không có người ngoài, có những chuyện chúng ta có thể nói rồi, chuyện Pháp Tắc, hẳn là Linh Lung Hải chúng ta có người lén nói với ngươi rồi? Vốn dĩ, bản tông chủ định đợi đến lúc đi bái phỏng Minh Thần Điện rồi nói, nhưng nếu như Lâm tông chủ đã đến rồi, thì chúng ta cùng nhau thảo luận đi.”
Lam Thiên Triều cho rằng, hắn đến đây là vì Pháp Tắc.
“Ồ? Mời chỉ giáo.”
Ngược lại Lâm Thiên Diệc lại có hứng thú, cũng dùng ánh mắt ra hiệu cho vợ mình, để nàng bình tĩnh.
“Bản đồ liên quan đến Linh Hồn Pháp Tắc có bốn phần được chia thành bốn tấm bản đồ da dê, Minh Thần Điện có một phần, ba phần còn lại đã được Diệp Thiên Dật thu thập rồi.”
Lâm Thiên Diệc: “...”
Vẻ mặt các cường giả Minh Thần Điện cũng đầy kinh hoàng.
“Lời này là thật?”
Lâm Thiên Diệc kinh hãi hỏi lại.
“Lâm tông chủ ngươi xem ngươi đi, đã biết rồi sao còn phải cố ý giả không biết chứ?”
“Hahaha, thật không dám giấu, Minh Thần Điện chúng ta đúng là không biết, lần này đến đây là vì chuyện khác, Lam tông chủ hiểu nhầm rồi.”
“Ồ?”
Lam Thiên Triều cau mày.
Không phải sao? Xem ra đúng là không phải. Bởi vì đã nói đến nước này rồi, hắn cũng không cần phải giả ngốc nữa.
“Nhưng mà không ngờ rằng lại còn có chuyện này. Xem ra những người khác cũng không biết rồi?” Lâm Thiên Diệc hỏi.
“Đương nhiên.” Sau đó Lam Thiên Triều nói ra suy nghĩ và dự định của bọn họ cho hắn nghe.
“Quả thực là, trước tiên hai thế lực chúng ta đi xem tình hình thế nào, nếu như không khống chế nổi thì tung tin này ra, không có vấn đề gì, tên Diệp Thiên Dật kia đang ở đâu?”
“Hắn trốn đi rồi, yên tâm đi, hắn cũng đang tìm Linh Hồn Pháp Tắc, cũng không thiếu được một phần của Minh Thần Điện đâu, hơn nữa người ngươi nữ kia của hắn còn đang ở Linh Lung Hải, chuyện này không có vấn đề gì đâu.”
Nghe đến đây, Lâm Thiên Diệc và Liễu Di Quân vợ hắn mắt bỗng lóe sáng.
“Lam tông chủ, thật không dám dấu, thật ra nguyên nhân thực sự Minh Thần Điện ra tay giúp đỡ lần này chính là vì cô gái đó.”
Lâm Thiên Diệc nói.
“Ồ?”
Điều này lại khiến cho Lam Thiên Triệu không ngờ tới.
“Lẽ nào... hai vị cảm thấy cô gái này là con gái thất lạc nhiều năm của hai vị?”
Lam Thiên Triều hỏi một tiếng.
“Đúng, có thể!”
Liễu Di Quân đứng dậy, hành lễ: “Lam tông chủ, phiền ngươi đưa chúng ta đi gặp con bé.”
Chuyện này cũng không được coi là bí mật, bọn họ đã tìm con gái thất lạc của mình mười mấy năm, không thời không khắc nào là không tìm cả, mọi người cũng đều biết chuyện con gái bọn họ mất tích.
“Đương nhiên không có vấn đề gì. Nhưng hai vị cũng đừng ôm nhiều hy vọng. Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều, dẫu sao cô gái này là... Diệp Thiên Dật đưa từ Ngũ Trọng Thiên lên, hơn nữa cô gái đó cũng có cha mẹ, lúc ở Ngũ Trọng Thiên, cha mẹ cô gái bị giết rồi, sau đó bị bắt cóc làm nữ nô đưa đi đấu giá, là được Diệp Thiên Dật mua lại.”
Tin tức này quả thực bọn họ chỉ biết được một phần, bọn họ chỉ biết là đến từ Ngũ Trọng Thiên, những chuyện khác bọn họ không rõ.
“Là như thế sao?”
Có hơi thất vọng, đặc biệt là câu nói đó của Lam Thiên Triều, nàng có cha mẹ rồi... khiến bọn họ thực sự có chút thất vọng.
Nhưng mà...
Cứ gặp đi.
“Chúng ta vẫn cứ muốn gặp thử một lần.”
Lam Thiên Triều gật đầu: “Ừm! Hiện tại cô gái đó đang ở cùng với Băng Tâm, những người khác của Minh Thần Điện mời ở lại đây thưởng trà, ta đưa hai vị đi gặp cô gái đó.”