Tất cả mọi người bọn họ nhìn nhau một cái.
Là ý gì?
“Tông chủ, lời này của người...?”
Một lão giả hỏi.
“Các vị, mới đầu thì đúng vậy, là do chúng ta vì bảo vệ một người không liên quan mà gây nên, nhưng bây giờ mọi người thử nghĩ xem, Thiên Hoàng Cung uy hiếp chúng ta thì chúng ta phải thỏa hiệp sao? Bọn họ uy hiếp chúng ta giao cô gái ấy ra, nếu không thì sẽ tấn công Linh Lung Hải chúng ta, sau đó thì sao? Chúng ta phải thỏa hiệp sao?”
Bọn họ lại nhìn nhau một cái.
“Các vị, hiện tại bọn họ uy hiếp chúng ta, nếu như chúng ta dựa theo những gì vừa nói, giao cô gái đó ra, người đời sẽ nhìn Linh Lung Hải chúng ta như thế nào? Đừng nói người đời, đến ngay cả bản thân ta cũng coi thường chính mình. Mọi người đều là tông môn đỉnh cấp, Linh Lung Hải chúng ta dựa vào cái gì mà phải sợ bọn họ? Hiện tại bọn họ uy hiếp, chúng ta thỏa hiệp, vậy về sau thì sao? Có phải chó mèo nào cũng dám ngồi ị trên đầu Linh Lung Hải chúng ta không?”
Lam Thiên Triều lại nói tiếp: “Đúng là Linh Lung Hải không còn mạnh như trước nữa, nhưng chắc chắn không phải là nơi mà bất cứ người nào có thể tùy ý đến dẫm đạp được, muốn đánh, Linh Lung Hải ta cũng phụng bồi.”
Bọn họ trầm mặc một hồi.
“Ta thấy Lam tông chủ nói đúng! Thực ra trận chiến này cũng được coi như trận đánh tôn nghiêm của Linh Lung Hải chúng ta. Nếu trận này chúng ta không dám đánh, vậy thì về sau đích thực sẽ giống như những gì tông chủ nói, Linh Lung Hải sẽ không có bất kì địa vì gì rồi, ai cũng dám ngồi lên trên đầu Linh Lung Hải chúng ta!”
“Ta ngược lại muốn xem, Thiên Hoàng Cung bọn họ có dám đánh hay không! Muốn xem rốt cuộc là ai sợ ai!”
“Đánh! Đánh chết cmn!”
“....”
Trong nháy mắt, mọi người trở nên nhiệt huyết.
“Truyền lệnh của ta, tùy thời chuẩn bị nghênh chiến.”
“Rõ!”
... ..
Mà Diệp Thiên Dật đang tùy ý trốn ở một nơi.
Hắn không cần thiết phải đi đánh nhau cùng với mấy người này, không có bất kỳ ý nghĩa gì! Cho nên Diệp Thiên Dật muốn kéo dài một chút, đợi tìm được Linh Hồn Pháp Tắc ở nơi đó, còn những chuyện khác không có ý nghĩa gì với hắn.
Còn về tình hình bên Linh Lung Hải, hắn vừa mới biết.
“Cmn! Đều không phải người dễ ăn!”
Diệp Thiên Dật châm một điếu thuốc, kinh ngạc than một tiếng.
Một tông môn, chỉ vì một mạng người mà đi công kích một thế lực có cùng cấp bậc với mình, quan trọng là trong thế lực này chỉ có Lâm Nhược Nhược, còn không có Diệp Thiên Dật hắn, khiến cho Diệp Thiên Dật cảm thấy, Thiên Hoàng Cung này giống như nhân cơ hội, mượn lý do này để công kích Linh Lung Hải vậy.
Mà bên còn lại cũng thật có chí khí, ngươi muốn đánh, vậy chúng ta phụng bồi.
Lợi hại quá!
Vậy Diệp Thiên Dật có phải là nên làm chút gì không?
Không lâu sau đó...
Vô số cường giả đỉnh cấp của Thiên Hoàng Cung đến bên ngoài Linh Lung Hải.
Mà Linh Lung Hải đã bước vào hình thức phòng thủ.
“Lam tông chủ, Thiên Hoàng Cung ta vốn không có ý muốn giao chiến với Linh Lung Hải, vẫn câu nói đó, nếu như Lam tông chủ bằng lòng, Thiên Hoàng Cung ta bằng lòng rút binh.”
Hoàng Thiên Bác hét lớn một tiếng.
“Hahaha, Hoàng tông chủ, vậy Linh Lung Hải ta đây nói lại một lần, không đồng ý! Muốn đánh, vậy Linh Lung Hải chúng ta phụng bồi!”
Đồng tử Hoàng Thiên Bác ngưng đọng.
Khốn nạn!
“Vậy được! Lên!”
Hoàng Thiên Bá vung tay hô một tiếng.
...
Một bên khác.
“Tông chủ, tin tốt!”
Minh Thần Điện bên này, Minh Thần đang nói chuyện gì đó cùng một đám người, sau đó một người xông vào.
“Tin tốt gì?”
Minh Thần hỏi một tiếng.
“Thiên Hoàng Cung và Linh Lung Hải đánh nhau rồi.”
“Sao lại đánh nhau rồi?”
Minh Thần ngạc nhiên hỏi.
Không phải là tin tức truyền ra là tên tên nhóc đó đã chạy rồi sao? Vậy nếu đã chạy rồi, sao lại có thể đánh nhau chứ?
“Chẳng lẽ Linh Lung Hải thực sự giúp tên tên nhóc đã giết con trai của Hoàng Thiên Bác, bởi vậy Thiên Hoàng Cung tức giận nên công kích Linh Lung Hải?”
Có người nghi ngờ hỏi.
“Không phải! Nghe nói Thiên Hoàng Cung muốn Linh Lung Hải giao ra cô gái bên cạnh tên đã giết Hoàng Trường An, Linh Lung Hải không giao, cho nên Thiên Hoàng Cung trong lúc tức giận đã phái binh tấn công Linh Lung Hải.”
“Sao cơ?”
Nghe thấy lời này, Minh Thần “xoạt” một tiếng đứng phắt dậy.
Cô gái đó...
Không phải chính là cô gái mà vợ mình nói rất có thể là con gái của họ sao?
Hắn đang định tự mình đến Linh Lung Hải một chuyến, mặc dù hôm qua Lam Thiên Triều nói muốn đến bái phỏng, nhưng mà, tại hắn có việc tìm Lam Thiên Hải, muốn đưa vợ mình đi Linh Lung Hải một chuyến, sau đó đến xem cô gái đó một chút.
Bây giờ, Thiên Hoàng Cung lại vì cô gái đó mà ra tay tấn công Linh Lung Hải, vậy cô gái đó chắc chắn đang rất nguy hiểm.
Mẹ con liền tâm, bây giờ, vợ hắn có cảm giác đó là con gái mình, mà cảm giác đó lại là lần đầu tiên, trước nay chưa từng có. Thực sự là lần đầu tiên! Hắn bằng lòng tin tưởng trực giác của vợ mình, nghĩ lại một chút, ít nhất cô gái cũng có chút đặc trưng của con gái bọn họ, không phải như thế sao?
Vậy thì không thể để nàng xảy ra chuyện gì được.
Cho dù chỉ có chút hi vọng, nhưng cũng không thể bỏ qua.
Lỡ như phải thật thì sao?
“Tông chủ, đây là chuyện tốt. Hai thế lực lớn này khai chiến, vậy thì sẽ làm suy yếu sức chiến đấu cùng tài lực của hai thế lực này, đến lúc đó thì Minh Thần Điện của chúng ta có thể sóng sau đè sóng trước.”
Một lão giả nói.
“Không được!”
Minh Thần nói một câu.
“Tông chủ, không được cái gì chứ?”
“Truyền lệnh của ta, đến Linh Lung Hải.”
Minh Thần nói.
... ..
Giờ này phút này, trên biển Linh Lung Hải, cường giả của Thiên Hoàng Cung đang phá vỡ lực lượng phòng thủ của Linh Lung Hải.
“Tiếp tục đánh cho ta.”
Hoàng Thiên Bác phẫn nộ hét một tiếng.
Mà thực ra Diệp Thiên Dật đã sớm xuất hiện rồi, hắn đang ẩn nấp ở một nơi không xa trên biển.
Còn chưa động thủ?
Mà chính lúc này, xung quanh Diệp Thiên Dật không xa xuất hiện một trùng động to lớn.
Từ bên trong một lượng lớn người lũ lượt kéo ra.
Diệp Thiên Dật ngây người một lúc.
Cứu viện của Thiên Hoàng Cung sao?
Dây là phản ứng không điều kiện của Diệp Thiên Dật.
“Xông lên!”
Minh Thần hét to một tiếng, sau đó đem đám người đó xông lên phía trước.
“Tông chủ, không hay rồi. Đằng sau là người của Minh Thần Điện đến.”
“Cái gì?”
Mâu mắt Hoàng Thiên Bác ngưng đọng.
Người của Minh Thần Điện sao?
“Người của Minh Thần Điện không phải là nhân cơ hội này đến để đối phó với Hoàng Thiên Cung chúng ta đấy chứ?”
Nghĩ đến ân oán trước đây của bọn họ, Hoàng Thiên Bác ngưng đọng ánh mắt.
Nhưng suy nghĩ lại.
Không đúng!
Không hợp lý chút nào!
Cho dù bọn họ khai chiến, người của Minh Thần Điện cũng nên hiểu rõ, trận này của bọn họ là không cần thiết, nguyên nhân cũng không quá to tát.
Nếu như là thâm thù đại hận, bọn họ thừa nước đục thả câu, vậy thì còn có thể hiểu được.
Cho nên...
Còn có nguyên nhân khác?
Một đám cường giả của Minh Thần Điện xuất phát ở trên chiến trường!
“Lâm Thiên Diệc, ngươi có ý gì đây?”
Hoàng Thiên Bác chỉ tay vào Minh Thần Lâm Thiên Diệc đang đứng trước mặt hắn.
Minh Thần Lâm Thiên Diệc cũng chỉ thẳng vào Hoàng Thiên Bác rồi nói: “Hoàng Thiên Bác, hôm nay chúng ta không tính thù cũ, Hoàng Thiên Cung của ngươi lập tức rút về cho bản tôn, chúng ta coi như chưa có chuyện gì, nhưng nếu ngươi kiên quyết muốn đánh, vậy Minh Thần Điện cũng phụng bồi đến cùng.”
Bên kia, một đám người của Linh Lung Hải vẻ mặt chết lặng.
Đây là tình huống gì?
Bọn họ còn chưa nói chuyện Linh Hồn Pháp Tắc, sao bọn họ đã đến rồi?