Những người khác cũng rất ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ của nàng không giống như đã có người yêu hay chồng mà...
Mộ Thiên Tuyết nhấp một ngụm rượu vang đỏ, rồi nói "Ý ta là... ta chưa từng giao hợp, nấc ~"
Sau khi nói xong nàng còn ợ lên một hơi rượu cực kỳ dễ thương, xoay khuôn mặt xinh đẹp của mình sang một bên theo bản năng.
Diệp Thiên Dật thở phào nhẹ nhõm.
Hù chết hắn rồi, nếu lần đầu của thần tiên tỷ tỷ không còn nữa, tâm tình của hắn sẽ trở nên rất tồi tệ.
"Hóa ra là như vậy."
Mọi người đã vỡ lẽ.
"Tiếp tục!"
Sau đó, Mộ Thiên Tuyết tung xúc xắc...
"Số năm."
Họ nhìn Liễu Khuynh Ngư.
"Thử... thử thách đi."
Khuôn mặt của Liễu Khuynh Ngữ vì say rượu nên đỏ bừng, sửa sang lại vài lọn tóc rối trên trán mình rồi nói.
"Thử thách nào..."
Sau đó Thi Gia Nhất đọc thử thách.
"Xin hãy để người thứ hai bên trái bế ngươi theo kiểu bế công chúa, sau đó đối mắt nhau trong vòng mười giây, người thứ hai bên trái..."
Thi Gia Nhất nhìn thoáng qua.
Ặc! Là tên đểu này!
Diệp Thiên Dật đã đứng dậy xắn tay áo lên, gương mặt phấn khích.
Bạch Hàn Tuyết âm thầm lắc đầu.
Mặc dù xác thực thay đổi tốt hơn rồi, nhưng cái loại tâm lý háo sắc đặc trưng của giống đực này vẫn còn, có điều như vậy nàng cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Liễu Khuynh Ngữ: "..."
Nàng là một cô gái cực kỳ bảo thủ, đừng nói bị nam sinh ôm kiểu công chúa, đến tay của một người đàn ông nàng còn chưa chạm qua, nhưng bây giờ...
Nói thật, những người khác đều rất khó chịu! Tại sao, tại sao lại tiện nghi cho tên Diệp Thiên Dật này!
Diệp Thiên Dật cười và cảm thấy vui vẻ chết mất, cảm thấy sức mạnh của hệ thống u Thần vẫn còn sót lại một chút.
"Ta…"
Liễu Khuynh Ngữ cắn môi một cái, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Sự việc như ngày hôm nay sẽ không bao giờ có lần thứ hai nữa, nàng thật sự không thể chấp nhận chuyện này giữa bạn bè... Nhưng lại cảm thấy rất là ấm áp... chỉ là nàng... trong lòng vẫn có chút trở ngại...có thể là bởi vì uống rượu, nếu thật sự uống không ít chắc chắn nàng không dám, đều nói rượu vào đều làm người ta to gan hơn, cũng rất có lý!
"Phiền hà anh Diệp rồi."
Liễu Khuynh Ngữ đứng lên hơi nghiêng người với Diệp Thiên Dật.
"He he, không phiền không phiền.” Diệp Thiên Dật lau nước miếng rồi đi tới.
“Hàn Tuyết, này không thể trách ta được nha.” Thi Gia Nhất bất đắc dĩ nói.
“Chơi game thôi mà, không có gì.” Bạch Hàn Tuyết lắc đầu.
Nàng thực sự không cảm thấy gì.
Sau đó Diệp Thiên Dật bế Liễu Khuynh Ngữ lên, khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Khuynh Ngữ đỏ bừng, mấu chốt là... họ phải nhìn vào mắt nhau mười giây.
Hai người nhìn nhau chằm chằm... mặt Liễu Khuynh Ngữ càng ngày càng đỏ...
Tại sao tay của anh Diệp lại đặt trên... trên mông mình...
Có một thí nghiệm, đó là, nếu như một người đàn ông và một người phụ nữ không quen biết nhìn nhau trong khoảng mười bảy giây, thì khả năng họ có ấn tượng tốt về nhau là rất cao.
Diệp Thiên Dật da mặt dày, nên hắn rất vui lòng.
"Thật khó chịu."
Họa Thủy ực một ngụm rượu.
Mười giây sau...
“Nè nè nè, mười giây, mười giây, Diệp Thiên Dật ngươi vẫn chưa xong." Thi Gia Nhất vội vàng nói.
"Khụ khụ ---" Diệp Thiên Dật ho khan đặt Liễu Khuynh Ngữ xuống, hai tai của Liễu Khuynh Ngữ đỏ bừng.
"Anh Diệp, Khuynh Ngữ muốn nhờ ngươi một việc."
"À... Cô Liễu cứ nói."
"Đó là... Chuyện hôm nay có thể đừng nói ra ngoài được không, Khuynh Ngữ lo lắng người ngoài sẽ..."
Liễu Khuynh Ngữ nhẹ giọng nói.
“Yên tâm, ta không phải loại người như vậy, ta sẽ không đi khoe khoang rằng ta đã được bế con dâu quốc dân đâu, ân, ta thề là ta sẽ không nói."
Mọi người; "..."
"Cảm ơn anh Diệp đã thông cảm."
"À mà... cô Liễu."
"Hửm?"
Diệp Thiên Dật gãi đầu: "Ngươi thật nặng."
Liễu Khuynh Ngữ: "..."
Thi Gia Nhất thở ra một hơi.
Ổn, ổn, vốn còn lo rằng Diệp Thiên Dật đẹp trai hôm nay mập mờ có thể cùng Liễu Khuynh Ngữ có gì phát triển đấy, lời này thốt ra ổn, nhất định là không có.
"Khuynh Ngữ... hẳn không nặng cho lắm chứ."
"Ha ha, ta đùa thôi, giữa bạn bè với nhau chính là đùa giỡn một chút mới vui chứ.” Diệp Thiên Dật cười toe toét.
Nhưng mà cảm giác tay mình được đặt lên vòng ba của nàng thật là tuyệt vời!
Liễu Khuynh Ngữ đỏ mặt, vì nàng cảm nhận được khi Diệp Thiên Dật bế nàng, nàng rõ ràng cảm nhận được Diệp Thiên Dật cố tình sờ sờ chỗ vòng ba của mình, mặc dù vị trí không phải ngay giữa, chỉ là ở chỗ đùi hơi cao cao một tí, nhưng mà...
Dưới tình huống bình thường không phải nàng nên tức giận sao? Nhưng bây giờ làm sao lại chẳng tức giận gì thế này?
Nàng có chút không rõ, hoàn toàn không có tức giận, chẳng lẽ vì Diệp Thiên Dật quá mức đẹp trai sao?
Lưu Khuynh Ngữ vô thức vỗ nhẹ lên má, không phải, nàng không phải người như vậy, chủ yếu là do hắn có tài hoa... ừm... chính là như vậy, nàng không nhìn bề ngoài.
"Nào nào nào, tiếp tục tiếp tục tiếp tục nào!"
Diệp Thiên Dật sướng rồi haha!
Sau đó Liễu Khuynh Ngư ném xúc xắc và cuối cùng dừng lại ở... 3.
"Lại là chị Mộ."
Mộ Thiên Tuyết chớp chớp mắt.
"Chị Mộ, ngươi chọn đi."
"Vậy thì... ta cũng chọn thử thách đi."
Mộ Thiên Tuyết nói.
"Nào, xem nội dung thử thách là gì nào."
Thi Gia Nhất đặt điện thoại ở giữa, rồi bấm vào xem thử thách tiếp theo.
"Hãy hôn má người thứ hai bên trái ngươi trong mười giây."
Mấy người liếc nhìn một chút, sau đó họ choáng váng.
"Khụ khụ khụ--"
Diệp Thiên Dật ho khan một tiếng xoa mặt mình đứng lên.
"Ta.. ta ngại quá cơ, hehe."
Diệp Thiên Dật cười toe toét.
"Cô Thi, vì cái lông gì ta cứ có cảm giác ngươi thông đồng với Diệp Thiên Dật lừa chúng ta thế nhỉ?"
Họa Thủy bất lực nhìn Thi Gia Nhất.
Thi Gia Nhất muốn khóc, thực sự không phải, nàng thực sự không phải.
Nói thật, đây là điều mà Diệp Thiên Dật tha thiết mơ ước, việc chỉ có thể xảy ra ở trong mơ, hôm nay… có khả năng trở thành hiện thực, cuộc sống đỉnh cao, kaka!
Nhưng... mọi người đều biết... có lẽ chỉ có Liễu Khuynh Ngữ là không rõ lắm, Mộ Thiên Tuyết không hề đơn giản, khí chất của nàng, tính cách của nàng tuyệt đối không thể hôn một người khác giới, cho dù là lên má...
"Ừm... Chị Mộ, hay là đổi cái khác?"
Bạch Hàn Tuyết nói với Mộ Thiên Tuyết.
Diệp Thiên Dật cảm thấy thật là tủi thân.
Hắn cảm thấy Mộ Thiên Tuyết chắc chắn sẽ muốn đổi, mình thử chạm vào tay của nàng mà nàng đã muốn giết chết mình rồi, chứ nói gì đến để nàng phải hôn mình.
Haizzz……
Đáng tiếc.
"Không cần."
Mộ Thiên Tuyết lắc đầu.
Diệp Thiên Dật: ???
Đột nhiên có một câu hát phảng phất vang lên trong đầu hắn.
Hôm nay là một ngày tươi đẹp, ngươi có thể làm mọi thứ mình muốn ~
Mộ Thiên Tuyết không phải người chơi không nổi hoặc là sẽ chơi xấu, đã chơi thì mọi người đều bình đẳng, có lẽ nếu nàng không uống rượu thì sẽ không hôn Diệp Thiên Dật, bình thường nàng chắc chắn sẽ không làm thế, bởi vì đây tuyệt đối là việc khiến nàng không cách nào tiếp nhận được, nàng có thể sẽ lấy ra rất nhiều rất nhiều bảo vật, bảo vật không thể tưởng tượng nổi để bù đắp, nhưng bây giờ nàng có chút say, chóng mặt, có chút chếnh choáng, nàng không phải là Mộ Thiên Tuyết lý trí của thường ngày.
Phải biết, Diệp Thiên Dật chạm vào tay của nàng mà nàng đã muốn giết chết hắn rồi, bây giờ lại còn bảo nàng hôn hắn... bình thường có khả năng sao?