Ngay từ đầu Diệp Thiên Dật cho rằng, nếu đây là thử thách sợ hãi, như vậy phải là xuất hiện một mình mới đúng chứ?
Nhưng mà tất cả mọi người đều đến chỗ này, đây rõ ràng không phải là thử thách sợ hãi.
“Mọi người cẩn thận! Đề cao cảnh giác.”
Có người nói to.
Tất cả mọi người đều tập trung ở đây, cũng không có ai tự ý đi linh tinh!
Ánh sáng không phải tốt lắm, có võ giả phóng ra quang thuộc tính thắp sáng toàn bộ tảng lớn ở xung quanh lên.
“Chúng ta có tiến về phía trước không, hay là muốn làm gì?”
Có người hỏi.
“Không đi được, xung quanh đây toàn là kết giới! Tất cả chúng ta chỉ có thể hoạt động trong phạm vi này, xem ra chúng ta bị bao vây rồi!”
Có người tiến về phía trước, sau đó thử thăm dò kết giới vô hình
“Để ta đến thử xem!”
Một người nói xong, trên người hắn bắn ra một luồng ánh sáng đỏ, toàn bộ xung quanh sáng lên.
Ánh sáng lóe ra, bọn họ nhìn xuyên qua ánh sáng màu đỏ có thể nhìn rõ kết giới vô hình này!
Là một kết giới hình bầu dục, thật giống như một cái chụp đã úp chúng ta ở trong này, hoặc là nổ nát kết giới, hoặc là cứ ở ngay tại chỗ này.”
Ầm---
Một Thái Cổ Thần Cường cảnh ngưng tụ sức mạnh lớn ở phía trên kết giới.
Sau đó......
Không hề có hiệu quả gì!
“Cái gì? Sức mạnh của Bắc Thiên Tôn giả như thế mà kết giới hông hề có chút tổn hại nào? Bắc Thiên Tôn giả là cường giả Thái Cổ Thần Vương cảnh thất giai đó?”
Mọi người thấy một màn này thì âm thầm kinh hãi!
“Các vị, hợp lực công kích một chút xem sao.”
“Được.”
Sau đó hơn mười vạn người cùng nhau hợp lực.
Sức mạnh đáng sợ ấy hội tụ lại rồi đánh ra.
Ầm---
Sức mạnh đáng sợ ấy nổ ra, đánh vào kết giới.
Nhưng mà...
Vèo ---
Diệp Thiên Dật co rụt lại!
“Không gian hai chiều”
Soàn soạt----
Chớp mắt cái, Diệp Thiên Dật và với Lam Băng Tâm đã đi sâu vào trong không gian hai chiều!
Đơn giản mà nói, nhìn thì giống như họ đang đứng cùng nhau, thực tế hai người bọn họ đã không còn ở trong không gian ấy ở phía ngoài nữa rồi!
Ầm---
Tất cả những người đang hợp sức đều bị sức mạnh của kết giới bắn ngược, sức mạnh phản phệ đáng sợ của kết giới khiến hàng vạn người bị bay ra ngoài.
Cũng may là né kịp thời, và một số người ở phía sau không bị thương, được mấy người ở phía trước chặn rồi.
“Cảm ơn.”
Lam Băng Tâm liếc nhìn Diệp Thiên Dật rồi nói.
“Không có gì, chỉ là nhân tiện thôi.”
Bọn bọ đã rời khỏi không gian hai chiều.
“Cái gì? Chết rồi sao?”
Mọi người nhìn vào những thi thể không động đậy trên mặt đất kia, lộ ra vẻ không dám tin.
“Sao có thể chứ? Ngươi nói những người này bị đả thương không cao, sao có thể chết, có đánh chết ta cũng không tin, sao Bắc Thiên Tôn giả...”
Diệp Thiên Dật nhìn xung quanh
Bắc Thiên Tôn giả là Thái Cổ Thần Vương Cảnh thất giai vừa mới đó mà giờ đã thành một thi thể nằm ngay kia.
“Không đúng, lực lượng này quả thực không yếu, nhưng mà không thể nào dễ dàng giết chết cường giả Thái Cổ Thần Vương Cảnh thất giai như vậy được...”
Lam Băng Tâm cau mày nói.
“Không đúng.”
Bọn họ đều nhìn ra rồi.
“Có ai còn sống không?”
Một gã cường giả hỏi.
“Không, những người bị đả thương đều chết hết rồi!”
“Thật sự là không một ai còn sống.”
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”
“...”
Diệp Thiên Dật đang nghĩ đến một chuyện.
Hắn hiện tại có Nguyệt Hóa và Linh Độ.
Thứ này có thể đâm thủng tất cả kết giới!
Mà hắn có nên thử hay không?
Cảnh giới của Diệp Thiên Dật không cao, chưa chắc đã đủ, nhưng mà... tóm lại là có thể làm được! Diệp Thiên Dật sẽ có cách làm được!
Nhưng mà nguyên nhân Diệp Thiên Dật không ra tay cũng rất đơn giản, hắn cảm thấy, đánh vỡ kết giới không phải là mấu chốt!
Bởi vì điều khiến Diệp Thiên Dật cảm thấy vô lí chính là, bị thương cũng cần có nhẹ, có nặng.
Ngươi nói xem, những người bị thương nặng chết, vậy còn nghe được!
Nhưng còn cái kia, khả năng chính là người bị thương ở cánh tay, và chân, bọn họ làm sao lại chết được?
Nhưng mà, những người như thế rất nhiều, bọn họ đều đã chết rồi!
Ngay lúc này...
“Cẩn thận!”
Không biết là từ đâu, bốn phương tám hướng vô số kiếm ảnh nhằm vào phía mọi người!
Diệp Thiên Dật lại lần nữa mở ra không gian hai chiều!
Nhưng mà...
Lực của thanh kiếm này đặc thù giống như lần trước, thế nhưng lại trực tiếp phá vỡ không gian của Diệp Thiên Dật!
Vì thế, không gian không dùng được nữa!
Hắn chỉ có thể tránh né không ngừng!
Xoẹt----
Diệp Thiên Dật nhìn thấy cánh tay của một người bị một nhát kiếm chặt rớt xuống.
Ừm, coi như là trọng thương.
Nhưng mà...
Không đến mức chết.
Nhưng mà hắn ngay cả một tiếng hét cũng không có, trực tiếp rơi xuống mặt đất, mất đi sinh mệnh!
Diệp Thiên Dật mở ra Thương Sinh Chi Đồng, Diệp Thiên Dật nhìn thấy trạng thái của người kia
Ngay từ đầu, cánh tay của hắn bị nhát kiếm chặt đứt, trong mắt của Diệp Thiên Dật thì máu của hắn đã chảy một phần mười!
Chính là trong giây lát ấy, chín phần đó chẳng biết tại sao không còn nữa.
Trong nháy mắt đã không còn nữa rồi.
Cho nên...
Những người chết trước đó cũng không phải chết do bị thương, mà là...
Khả năng là chỉ cần bị thương một chút, ngươi sẽ chết?
Đây là thí luyện của không gian linh hồn Nhất Phách sao?
Có phải có một chút khoa trương rồi không?
Thậm chí Diệp Thiên Dật đang nghĩ, nếu hơi chút là cắt một nhát trên cánh tay của mình, hoặc là dùng kim đâm, có lẽ nào cũng sẽ chết?
“Cẩn thận, chắc chắn không được để bị thương, sẽ chết đó.”
Diệp Thiên Dật nhắc nhở Lam Băng Tâm.
“Nhìn thấy rồi.”
Lam Băng Tâm gật đầu!
Nàng thấy mình và Diệp Thiên Dật cũng gần giống nhau, có thể Diệp Thiên Dật không khoa trương như vậy, nhưng mà cẩn thận một chút thì vẫn hơn.
Bọn họ không ngừng tránh né
Tất cả mọi người đều đang tránh né.
Mà Diệp Thiên Dật còn thấy được...
Ngươi không thể đánh, ngươi càng không thể cố gắng dùng lực của mình để chống đỡ!
Bất kể là hình thức gì đều không được!
Diệp Thiên Dật tận mắt nhìn thấy, có cường giả phóng thích lực lượng phòng ngự cường đại để ngăn chặn thanh kiếm đang phóng tới.
Trực tiếp bị đâm thủng!
Còn có cường giả muốn dùng sức lực của bản thân để đấu với kiếm, kiếm này như hoàn toàn không đếm xỉa gì đến những sức lực kia vậy.
Hắn chỉ có thể trốn!
Kiếm rất nhiều, ngươi phải hết sức chú ý, đồng thời còn phải dựa vào vận may nữa.
Vô số người, người này nối người kia ngã xuống.
Trong vòng vài phút ngắn ngủi, vô số người đã ngã xuống, toàn bộ không gian, mùi máu tươi khắp nơi.
Đột nhiên...
Toàn bộ kiếm ảnh đã biến mất.
Mọi thứ xung quanh im lặng.
Chỉ còn lại tiếng thở dốc của mọi người.
Tí tách----
Giọt mồ hôi trên cằm của Diệp Thiên Dật cũng rơi xuống đất
Thật đáng sợ!
Sợ hãi vô cùng!
Bởi vì trong trường hợp khác, ngươi có thể phòng ngự, ngươi có thể dùng sức lực của bản thân để chống đỡ lại, ngươi cho dù bị thương, thì tỉ lệ cao là ngươi sẽ không chết!
Tuy nhiên ở đây, ngươi chỉ cần sẩy chân một cái là đã chết rồi.
Diệp Thiên Dật nhìn rất rõ, có một người ở trên hư không, bởi vì tránh né kiếm ảnh mà khiến cho bản thân không thể đứng vững, gục ngã trên mặt đất.
Hắn không hề bị kiếm đánh trúng, hắn tự ngã xuống mặt đất, bình thường với cảnh giới này thì sẽ chẳng có vấn đề gì cả.
Nhưng hắn...
Không thể đứng lên nữa.
Ngươi nói có đáng sợ hay không??