Diệp Thiên Dật tin rằng, dù chỉ bị kim đâm nhẹ một cái, chỉ cần chảy máu nhất định là sẽ chết.
Cho nên, thật sự rất sợ hãi!
Đây là sợ hãi?
Vậy sao?
“Đây là sợ ư?”
Có người phá vỡ sự yên lặng.
“Phải! Đây nhất định là sợ hãi! Các ngươi nhìn những thi thể này xem, có lẽ chúng ta tiến vào hơn mười vạn người? Bây giờ còn lại...”
“Tối đa là một phần ba.”
“Trời ạ!”
Mới mấy phút, còn chưa đến năm phút, đã chết.... gần mười vạn người?
“Không! Đây không phải là sợ hãi.”
Diệp Thiên Dật nhíu mày.
Phải nói là hắn rất rất sợ hãi!
Nhưng loại sợ hãi này là vì Diệp Thiên Dật nghĩ tới cái chết này quá dễ dàng, cho nên hắn sợ hãi!
Nhưng đây là chính mình làm mình sợ, không phải vì những chuyện mà mọi người vừa nói!
Những chuyện này....
Mấu chốt quan trọng nhất, không phải là ngươi bị thương dù chỉ một chút xíu cũng sẽ chết sao?
Đây mới là mấu chốt quan trọng sao?
Xoát-
Trước mặt bọn họ, kết giới đã biến mất, sau đó xuất hiện một truyền tống trận cực kì to lớn.
“Cái gì? Đã xong rồi sao?”
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Có vẻ như chúng ta đã vượt qua cửa ải này hoàn mỹ, có vẻ hơi nhanh một chút.”
“Là quá nhanh, nhưng mà người chết...... cũng quá nhiều! Cái chết đến cũng quá nhanh.”
Điều này làm cho mọi người có cùng một loại cảm giác là.....quá qua loa.
Chỉ mấy phút thôi đã xong, hơn nữa bọn họ chỉ phòng ngự một lượt kiếm ảnh công kích, thế là xong rồi?
Vậy nếu theo tốc độ này, chẳng phải là họ vượt qua mười thử thách sẽ không tốn bao nhiêu thời gian sao?
Mọi người nhanh chóng tiến vào truyền tống trận và rời đi.
Có một số ít người còn đang quan sát xung quanh.
Bởi vì họ không có quên những cái chữ mà lúc trước từng xuất hiện, ở mỗi cấp độ đều có thể có đồ vật quan trọng.
Tuy rằng không phải là chắc chắn có, nhưng nếu như có mà chẳng qua do họ chưa phát hiện thì sao?
Rất đáng tiếc, họ không phát hiện cái gì.
Diệp Thiên Dật cũng không có phát hiện được cái gì, bọn họ cũng là đi ra ngoài.
Quả nhiên, bọn họ xuất hiện ở vị tria bên ngoài cánh cửa Tam Hồn Thất Phách.
Lúc trước, trên trăm vạn người chen chúc ở nơi đây, giờ chỉ còn lại lẻ tẻ vài vạn người.
“Hình như chúng ta là nhanh nhất, không có ai đi ra từ chín cánh cửa khác. Đợi chút đi! Để xem những người đi ra từ chín cửa khác có nhắc nhở gì không, xong rồi chúng ta lại đi vào.”
Thật vậyy, kế tiếp còn có nhiều cấp độ, chuẩn bị một chút, như vậy là ổn thỏa nhất!
Chỉ là chờ một chút thời gian mà thôi, bọn họ cũng không phải không chờ được.
Dù sao thì, tất cả phải vượt qua mười cấp độ, đây là quy tắc cạnh tranh, và cũng không nói gì về tốc độ.
Đã qua khoảng mười phút...
Xoát----
Ngay lúc này, mấy chục vạn người xuất hiện ở vị trí cách đó không xa.
“Đi ra rồi.”
“Tại sao lại đi ra? Là ai đã động vào cơ quan hay cái gì đó?”
“Thật sự là kì quái mà....”
“Bên kia cũng có người đi ra rồi kìa, đi.”
Sau đó bọn họ đi về phía nhóm ngưòi Diệp Thiên Dật ở bên này.
“Những người này thật là nhiều người, dường như bọn họ không bị tổn thất ở cửa ải này.”
Nhìn thấy nhóm người kia, những người vừa trải qua cửa ải Nhất Phách này mừng rỡ. Có thể nhìn ra được cửa ải này của bọn họ rất đơn giản, ít nhất thì tỉ lệ tử vong thật là thấp.
“Các vị đã trải qua cửa nào vậy?”
Có người trong bọn họ hỏi.
“Nhất Phách.”
“Chúng ta nhìn ra được các vị tổn thất rất nghiêm trọng.”
“Hơn phân nửa!”
“Là nội dung gì?”
“Các ngươi cũng nói một chút.”
Sau đó bọn họ trò chuyện cùng nhau.
“Chúng ta đi vào cánh cửa Thất Phách, sau khi tiến vào một cái không gian ở bên trong, không gặp được cái gì, cứ như vậy khoảng hai mươi phút, chuyện gì cũng không có, sau đó toàn bộ chúng ta đều trở về.”
“Đúng vậy đó, đúng vậy đó, không có cái gì, cũng không có bất kì tổn thương nào, không có bất kì tình huống lạ nào, chúng ta cứ như vậy đã trở về.”
“Tại sao có thể như vậy? Không có khả năng chứ.....”
“Đúng vậy đó, chúng ta cũng biết là không thể nào, không tin nổi, nhưng chính là như thế mà... có thể là có ai phát hiện được cái gì, gây ra các loại cơ quan? Không nói tiếng nào đã mang chúng ta qua cửa? Mặc kệ nó, dù sao chúng ta còn sống đi ra là thể hiện việc chúng ta đã qua cửa rồi.”
“Sao có thể vậy được?”
Lông mày của Lam Băng Tâm nhíu chặt.
Không có ai cảm thấy đây là chuyện tốt!
Giải thích duy nhất chính là, bọn họ có người lén lút phát hiện cái gì, dẫn bọn họ qua cửa!
Hoặc là nếu không thì sao?
Không đến mức tổng kết lại mà nói, cửa ải này không có cái gì, không cần làm cái gì, ở trong đó chờ hai mươi phút rồi đi ra và sau đó là qua cửa chứ?
Ai mà tin chứ...!
Ai cũng không tin là cứ như vậy đâu....
“Các vị, đã vậy chúng ta cũng cùng đi vào cánh cửa Thất Phách thôi, ít nhất là bọn họ không có thương vong nào, ta cảm thấy không có vấn đề gì.”
“Ừ, dù thế nào thì sự thật bày ra ở trước mắt, đi thôi!”
“Đi!”
Sau đó bọn họ nhanh chóng tiến vào cánh cửa Thất Phách.
“Tại sao không đi?”
Lam Băng Tâm nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
“Bọn họ đều chết cả rồi.”
Diệp Thiên Dật trầm giọng nói.
Lam Băng Tâm: “.....”
Bỗng nhiên nàng trợn tròn mắt ngay tại chỗ.
“Cái gì?”
Nàng không dám tin, nhìn Diệp Thiên Dật.
Đều chết hết rồi?
Toàn bộ bọn họ không phải đều đang bình an đứng ở chỗ này sao?
Có người tiến vào cánh cửa Nhất Phách mà bọn họ đã đi qua, vẫn còn có những người chờ người khác đi ra, nhìn xem có nên đi vào hay không, làm sao mà đều chết hết được?
Vốn dĩ là Diệp Thiên Dật cũng không nhìn ra điều gì, nhưng mà dùng Thương Sinh Chi Đồng để dò xét, thì thấy bọn họ đều đã chết hết!
Thanh máu của mỗi người bọn họ đều trống không.
Diệp Thiên Dật không thể giải thích là vì sao, vì cái gì mà thanh máu của bọn họ trống không, tuy rằng mỗi người bọn họ đều rất bình thường, nhưng mà Thương Sinh Chi Đồng sẽ không lừa gạt Diệp Thiên Dật.
Hơn nữa, bọn họ không gặp được cái gì, thế nhưng mà thật sự bọn họ không gặp được cái gì sao? Chỉ đơn giản như vậy ư?
Làm sao có thể!
Cho nên, Diệp Thiên Dật cảm giác cái cửa Thất Phách này là cái khoa trương nhất!
“Vì sao?”
Lam Băng Tâm không hỏi vì sao Diệp Thiên Dật lại biết, nếu hắn đã nói, vậy chính là như thế.
Diệp Thiên Dật nói: “Có thể là, có một lực lượng nào đó làm cho bọn họ còn biểu hiện rất bình thường, có thể về sau có khả năng chết lúc nào cũng không biết. Hoặc là.... bọn họ cũng không phải là những người tiến vào cánh cửa Thất Phách, bọn họ là do người sáng tạo ra thế giới này đã tạo ra bọn họ để chỉ dẫn chúng ta đi vào con đường chết.
“Ngươi nghĩ là loại nào?”
Lam Băng Tâm hỏi.
“Ta không biết.”
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
“Để nói sau đi.”
Diệp Thiên Dật không lựa chọn tiến vào bất kì cái cửa nào, hắn chờ ở nơi này, nhìn sẽ có chuyện gì tiếp sau đó.
Đến sau đó, mọi người xuất hiện liên tiếp.
Có những người còn lại rất nhiều, cũng có những người không còn bao nhiêu... Nhưng mà dưới Thương Sinh Chi Đồng của Diệp Thiên Dật thì bọn họ cũng là còn bình thường.
“Băng Tâm!”
Lam Thiên Triều đã đi tới.
“Không sao chứ?”
Lam Băng Tâm lắc đầu: “Không có việc gì!”
“Các ngươi có thể đi cửa Tam Phách, chỗ đó....”
Sau đó, Lam Thiên Triều nói cho nàng về tình huống ở bên đó.
Diệp Thiên Dật thì ngồi xổm ở tại chỗ và hút thuốc.
“Cha, các ngươi không nên đi cửa Thất Phách. Diệp Thiên Dật nói chỗ đó có điểm kì lạ.”
Lam Thiên Triều nhìn thoáng qua Diệp Thiên Dật, sau đó gật đầu: “Được! Ta đã biết. Hay là các ngươi đi theo cùng với chúng ta?”
Lúc này, Diệp Thiên Dật đứng lên.
“Là không còn ai, không có ai cả.”
Diệp Thiên Dật trầm ngâm, nói một tiếng.