Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1984 - Chương 1983: Lại Vào Một Chuyến

Chương 1983: Lại vào một chuyến
Chương 1983: Lại vào một chuyến

Lam Thiên Triều nghi hoặc, liếc nhìn Diệp Thiên Dật.

“Cái gì chết cơ?”

Lam Thiên Triều nghi ngờ hỏi.

Diệp Thiên Dật nói: “Đám người tiến vào cửa Thất Phách không hề đi ra.”

Lông mày của Lam Băng Tâm nhíu chặt: “Làm sao ngươi biết?”

“Ta vẫn luôn quan sát mà, bọn họ không có một ai đi ra.”

Nhưng mà dưới tình huống bình thường, ngươi cũng không nhớ rõ người nào, bao nhiêu người, những người này đi tới đi lui, đi ra đi vào, thiếu đi hơn mười vạn người thì ngươi có thể chú ý tới sao? Ngươi cũng không biết.

Nhưng mà Diệp Thiên Dật vẫn luôn chú ý!

“Đến tiếp tục sau đó, cũng có một đám người tiến vào chỗ đó, nhưng mà bọn họ đi ra, bọn họ không có bất kì manh mối nào.”

“Vậy thì sao?”

Lam Thiên Triều hỏi.

“Ta đã hỏi rồi, bọn họ cũng không biết.”

Diệp Thiên Dật lắc đầu.

Thật sự Diệp Thiên Dật đã hỏi rồi.

Bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng đều đã trở về. Nhưng mà bọn họ không giống như nhóm lúc trước. Một nhóm lúc trước đều chết hết, bọn họ không đi ra!

Mà nhóm sau này đi vào, bọn họ đi ra, bọn họ đều nói không xảy ra chuyện gì.

Thật sự là Diệp Thiên Dật rất tò mò. Rốt cuộc thì bên trong có chuyện gì.

“Xảy ra chuyện gì sao?”

Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Không có, bọn họ cũng nói không có gì, cho nên ra rất nghi ngờ và khó hiểu. Lúc này bọn họ đều nói không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà một nhóm người không có việc gì, một nhóm người khác thì đều đã chết.”

“Cuối cùng đi xem sao, ngươi nói cái này khiến ta cũng khômg dám đi qua.”

Lam Thiên Triều nói.

“Ừ!”

Sau đó bọn họ bắt đầu khiêu chiến cửa tiếp theo.

Thời gian từ từ trôi qua...

Diệp Thiên Dật đã thông qua sáu cửa trong số bảy cửa của Thất Phách, chỉ còn lại cửa Thất Phách là không tiến vào.

Sau đó là còn lại ba cửa của Tam Hồn chưa tiến hành!

“Có chút kì lạ, người tiến vào ba cửa Tam Hồn này, theo như lời bọn họ thì nội dung thí luyện không giống nhau. Cho nên, chúng ta cũng không xác định được cụ thể thì nội dung thí luyện khi đi vào ba cửa Tam Hồn là cái gì.”

“Các ngươi có suy nghĩ đến một việc này không? Vì sao cái Không gian linh hồn thí luyện này để cho người khác nói cho chúng ta biết nội dung thí luyện là gì? Đây không phải là giảm xuống độ khó của thí luyện sao? Theo lý mà nói, tại sao lại phải cố gắng giảm độ khó xuống? Rất kì lạ.....

Những người kia đang thảo luận.

“Giảm độ khó sao?”

Diệp Thiên Dật trầm ngâm, nói một tiếng.

Thật sự xác định là giảm độ khó xuống rất nhiều sao?

Ít nhất là Diệp Thiên Dật thấy rằng hình như tác dụng không lớn!

Có lẽ tất cả cái gọi là giảm nhỏ độ khó, để khi đến một cửa nào đó thì không còn lại chút nào, đánh cho ngươi trở tay không kịp.

Hơn nữa....

Diệp Thiên Dật nhìn lướt qua rất nhiều người.

Có một việc mà Diệp Thiên Dật vẫn luôn không nói!

Thật sự là về sau, Diệp Thiên Dật phát hiện ra, không chỉ là cửa Thất Phách, những địa phương tiếp theo, sau khi những người kia đi ra, thật ra là bọn họ đều đã chết.

Cho nên hiện tại Diệp Thiên Dật đã bỏ suy nghĩ lúc trước của mình!

Suy nghĩ lúc trước của Diệp Thiên Dật là, những người kia đã chết, sau đó lừa gạt những người khác đi vào bên trong các cửa ải nhất định. Về sau, những người đi theo vào đều chết! Những người không đi theo vào sẽ không sao.

Mà bây giờ, Diệp Thiên Dật đã bỏ đi suy nghĩ đó...

Hiện tại, Diệp Thiên Dật suy nghĩ là, những người kia chưa chết, chính bản thân bọn họ cũng không đi ra, những kẻ đi ra chỉ là biểu hiện giả dối... Có lẽ, chính những người kia sau khi thông qua được một cửa cũng không có đi ra mà là tiến vào một không gian khác!

Không gian giống nhau như đúc, cũng có mười cánh cửa này, cũng có thể nhìn thấy bọn họ. Nhưng mà những người bọn họ nhìn thấy, thực ra đều là giả dối?

Bởi vì tiếp theo sau đó, Diệp Thiên Dật nhìn thấy Lâm Thiên Diệc, Lam Thiên Triều và bọn họ đều đã chết!

Nhưng mà Diệp Thiên Dật không tin tưởng!

Đến tiếp theo sau đó, Diệp Thiên Dật nhìn thấy trong đám hơn mười vạn người, cũng chỉ có mấy vạn người là còn sống.

Mà mấy vạn người này là những người đã đi cùng với Diệp Thiên Dật tiến vào cánh cửa Nhất Phách kia!

Những người khác nhìn không ra, bởi vì bọn họ không có Thương Sinh Chi Đồng như Diệp Thiên Dật.

“Đi thôi Băng Tâm, chúng ta cùng đi một cái trong ba cửa Tam Hồn.”

Lam Thiên Triều nói với Lam Băng Tâm.

Lam Băng Tâm nhìn về phía Diệp Thiên Dật.

“Không cần, chúng ta định nghỉ ngơi một chút, các vị tiền bối đi trước đi.”

“Vậy ta cũng nghỉ ngơi ở đây cùng với các ngươi, đi vào cùng nhau sẽ an toàn hơn một chút.”

“Không cần đâu.”

Diệp Thiên Dật lắc đầu.

“Ngươi tên nhóc này... Băng Tâm, vậy ngươi theo Linh Lung Hải chúng ta cùng tiến vào thôi, chúng ta có thể chăm sóc tốt cho ngươi.”

Lam Băng Tâm không phải là người ngốc.

Giờ phút này, ngữ khí của Diệp Thiên Dật không giống với lúc trước.

Nhất định có vấn đề gì.

“Nghỉ ngơi một lát đã, cha, các ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi.”

“Ừ! Nghỉ ngơi tại chỗ!”

Lam Thiên Triều nói lớn một tiếng.

Lam Băng Tâm đi về phía Diệp Thiên Dật.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Đều là giả! Bây giờ ngươi nhìn thấy những người này, chỉ có mấy ngàn người là thật, bọn họ là những người cùng với chúng ta tham gia cửa Nhất Phách, những thứ khác đều là giả! Cho nên suy đoán lúc trước của ta sai rồi, ngay từ đầu còn có rất nhiều người thật sự đang trao đổi tin tức qua lại với nhau, về sau đã trở thành giả dối.”

Lông mày của Lam Băng Tâm nhíu chặt.

Nàng không hiểu vì sao Diệp Thiên Dật nhìn ra được, nhưng mà nàng biết rõ, chắc chắn là có nguyên nhân!

“Cho nên ý của ngươi là..... tuy rằng nhìn như chúng ta đi qua đi lại, đi ra đi vào, gặp những người khác, trao đổi tin tức, thật ra từ đầu đến cuối, những người kia đều là giả, như vậy sao?”

Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Ngay từ đầu, trên cơ bản đều là thật, đến tiếp theo sau đó đều là giả, kể cả đến sau đó khi chúng ta tiến vào những cửa ải, những người theo chúng ta cùng nhau chiến đấu, cũng đều là giả.”

Những cái... kia Diệp Thiên Dật đều nhìn thấy được, chẳng qua hắn luôn không nói gì mà thôi.

“Cho nên ta có lý do để tin tưởng, tình huống hiện tại chính là, thật ra chúng ta đều đã bị tách ra, từng chút từng chút, bị tách ra mà thần không biết quỷ không hay. Ngươi không phát hiện ra là có người nào đó mời chúng ta tiến vào một cửa nào đó thì ta đều sẽ từ chối, sau đó một lát nữa lại đi vào sao?”

Lam Băng Tâm gật gật đầu.

“Ta nghi ngờ, đi theo bọn họ vào sẽ không sống nổi. Hiện tại ta muốn suy nghĩ, ngoại trừ cửa Nhất Phách ra, những cửa sau đó mà chúng ta tiến vào rốt cuộc là thật hay giả. Ta cũng nghi ngờ, hiện tại chúng ta có phải là... bị nhốt ở một cái cửa nào đó hay không, thật ra cũng chưa có đi ra ngoài?”

Diệp Thiên Dật nói.

Lam Băng Tâm: “....”

“Ngươi xem, Hoàng Thiên Bác.”

Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua Hoàng Thiên Bác ở phía trước cách đó không xa.

“Ngươi nói xem, hắn nhìn thấy ta, chẳng lẽ không có muốn trực tiếp ra tay giết chết ta hay sao? Cơ hội tốt như vậy, nhưng hắn không ra tay, cho nên ngươi tin chưa?”

Lam Băng Tâm gật gật đầu: “Đã sớm tin ngươi rồi, chỉ là ta đang suy nghĩ, cái chỗ nào xảy ra vấn đề.”

“Cửa Nhất Phách.”

Diệp Thiên Dật nhìn về phía cửa Nhất Phách.

“Ta cảm giác là cửa Nhất Phách, dù sao sau khi đi ra từ cửa Nhất Phách thì có một màn như vậy. Dù sau đó gặp được nhiều người đều không thành vấn đề, dù sao họ là theo chúng ta vào cửa Nhất Phách kia.”

“Ngươi có ý định....”

Bình Luận (0)
Comment