Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1991 - Chương 1990: May Mắn?

Chương 1990: May mắn?
Chương 1990: May mắn?

Tại sao Diệp Thiên Dật lại nói điều này?

Cho đến cuối cùng, đứng trước ba cánh cửa đó, Diệp Thiên Dật đột nhiên đã nhận ra một điều.

Tại sao lại có cánh cửa ra vào này?

Đúng vậy!

Có một lời giải thích, đó là những gì mọi người đã nói, đây là một cơ hội sống cho tất cả mọi người! Chung quy là có rất nhiều người đều đã chết trước đó! Vào giây phút cuối cùng dường như chính là cơ hội tốt nhất cho mọi người để rút lui.

Đúng! Diệp Thiên Dật không phủ nhận điều đó!

Nhưng đồng thời Diệp Thiên Dật cũng cho rằng, có một một lý do khác!

Tất nhiên là chỉ có thể mà thôi chứ hắn cũng không chắc chắn!

Nhưng Diệp Thiên Dật nghiêng về khả năng này hơn!

Bởi vì nếu không, thì ba cánh cửa cuối cùng thực sự làm quá phức tạp!

Nó đủ phức tạp rồi, nhưng nó khiến cho Diệp Thiên Dật cảm thấy, dường như trong sự phức tạp này sẽ còn đi đến một sự phức tạp khác hơn!

Có thể!

Chỉ là sự phỏng đoán của Diệp Thiên Dật!

Nhưng theo quan điểm của Diệp Thiên Dật, thì điều đó cũng không quá quan trọng!

Nếu đoán sai! Hắn vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu, nếu không có kết quả, vậy thì là do hắn cùng Linh Hồn Pháp Tắc không có duyên!

Nếu hắn đoán chính xác thì ... ...

Lam Băng Tâm với Diệp Thiên Dật đã cùng nhau đi vào trong rồi.

Khi đã đến đó, có một chỗ phát ra ánh sáng, Diệp Thiên Dật đã dừng lại một chút, và sau đó đã lấy cái chìa khóa đó ra.

Tại sao Diệp Thiên Dật lại lấy ra cái chìa khóa này? Bởi vì Diệp Thiên Dật cảm nhận được sự dao động liên tục của chiếc chìa khóa này.

Sau khi lấy ra, quả như dự đoán, chiếc chìa khóa này thật sự đang dao động không ngừng.

Diệp Thiên Dật thả chiếc chìa khóa ra, mà chiếc chìa khóa này lại trực tiếp lao thẳng vào giữa tường, nhân tiện mở ra một cánh cửa có phần hư ảo trên bức tường.

Diệp Thiên Dật bước vào bên trong.

Từ phía sau, Lam Băng Tâm hơi há miệng kinh ngạc.

Sau đó nàng ta cũng cùng đi theo vào, nhưng đã bị chặn lại!

“Cái gì? Nơi này vẫn còn có một cánh cửa mật đạo? Tại sao lúc trước nhiều người như vậy sao mà không có lấy một người phát hiện ra?”

“Có ý gì đây? Chẳng lẽ còn cách giải thích nào khác? Chết tiệt? Không lẽ nào, chẳng lẽ là Linh Hồn Pháp Tắc ở đây?”

“Làm sao hắn phát hiện ra được? Không thể tin nổi?”

Tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc.

Sao mà bọn họ lại không phát hiện ra?

Ban đầu nhiều người trong số những người này đều định rời đi, nhưng bây giờ xem ra, bọn họ sẽ không rời đi nữa rồi!

Linh Hồn Pháp Tắc không nhất định là sẽ rơi vào tay bọn họ, nhưng, nếu biết Linh Hồn Pháp Tắc đã đến tay ai, thì nó cũng giống như vậy.

“Chờ đã! Ta muốn xem, ruốt cuộc là Linh Hồn Pháp Tắc có phải đang ở đây không.”

Lam Băng Tâm đang ngơ ngác tại chỗ.

Nàng là hiểu rất rõ ràng, là khoảng cách giữa nàng với Diệp Thiên Dật rốt cuộc là lớn như thế nào!

Xoát __ __

Ánh sáng chợt lóe lên, và Diệp Thiên Dật đã đến một nơi!

Nơi đây cũng có chín mặt trời, cũng có rất nhiều hoang đảo phía trên khoảng không!

Nhưng .... ...

Diệp Thiên Dật biết, bản thân hắn từ một nơi khác tiến vào, do đó, đây là một điểm khác.

Khi Diệp Thiên Dật đến nơi này, hắn đã quan sát xung quanh!

“Chỉ có mình ta thôi à?”

Diệp Thiên Dật rên rỉ.

Đáng lý ra, nhiều người như vậy, hắn không nên chỉ có mình hắn chứ, phải không?

Chắc chắn rồi, Diệp Thiên Dật nhìn thấy vài bóng người phía trước, sau đó bước tới.

Tính cả Diệp Thiên Dật, tổng cộng có năm người!

Bốn người bên kia là có ba nam và một nữ.

“Thượng Quan Tướng Quân?”

Diệp Thiên Dật nhìn thấy cô gái trong đó thì lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.

“Diệp công tử.”

Thượng Quan Vũ cũng không ngờ lại nhìn thấy Diệp Thiên Dật ở đây.

Thành thật mà nói, bọn họ không ngạc nhiên lắm về việc người bên kia sẽ đến đây!

Nhưng thật tình cờ khi gặp lại đối phương ở một nơi như vậy, vậy mà thật trùng hợp quá.

Diệp Thiên Dật và Thượng Quan Vũ đều là sự ngạc nhiên mừng rỡ.

Hơn một triệu người, Vẫn là rất khó để họ có thể nhìn thấy nhau bên ngoài.

Ba người đàn ông khác cũng đang chú ý đến hai người Diệp Thiên Dật và Thượng Quan Vũ.

Bọn họ đại khái có thể đoán được điều gì đó, mà bây giờ, bọn họ có thể là đối thủ của nhau! Không, nhất định ắt phải là đối thủ cạnh tranh!

Do đó, ánh mắt của bọn họ không mấy tốt đẹp!

Họ nghĩ rằng, Linh Hồn Pháp Tắc rất có thể đang ở đây, chắc là không có gì sai sót đâu.

Người mới này có vẻ cũng không đặc biệt lắm, tu vi không cao, nhưng cô gái này có vẻ hơi lợi hại.

“Mọi người đều đã lấy được chìa khóa rồi đến đây.”

Thượng Quan Vũ nói.

Hiển nhiên, người nhận được chìa khóa cũng nhiều, nhưng cũng phải suy nghĩ ra thì mới đến được đây.

“Làm thế nào mà ngươi nghĩ ra điều này?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

“Đó chỉ là phỏng đoán thôi, cộng với trước đó người thủ hộ coi giữ của không gian linh hồn đã nói, Linh Hồn Pháp Tắc đang ở trước mặt chúng ta hoặc ở khắp mọi nơi xung quanh chúng ta, ta nghĩ, liệu sẽ có ý nghĩa đặc biệt nào không, cái gọi là phía trước của chúng ta, nó sẽ là nơi mà chúng ta bước vào lần đầu tiên, nơi có chín mặt trời, đây là trước mặt chúng ta và nơi xung quanh chúng ta, không phải là không gian đó sao?”

Diệp Thiên Dật gật đầu.

“Mọi người nghĩ về cái gọi là mọi nơi trước mặt và xung quanh chúng ta, đó là toàn bộ không gian linh hồn, trên thực tế nó phải là không gian đơn nhất!”

Thượng Quan Vũ gật đầu: “Hơn nữa, ba cánh của lúc trước, cánh cửa ‘Linh Hồn Pháp Tắc’ và cánh của ‘thử thách cuối cùng’, hai cánh cữa đã xung đột với nhau, cho ta cảm giác là như đang dùng chính hai cánh cửa này để che đậy một lối vào, khiến đặt sự chú ý và toàn suy nghĩ của mọi người đều bị đặt lên hai cánh cửa đó! Trường hợp những người không có chìa khóa có thể là không nghĩ nhiều như vậy, nhưng là chúng ta những người có chìa khóa thì phần lớn đủ có thể nghĩ đến vấn đề này.”

Không dễ!

Đều không dễ chút nào!

“Hai vị, đừng nhắc chuyện cũ nữa, chúng ta vẫn nên là xem tiếp theo chúng ta nên làm cái gì.”

Một người đàn ông nói.

Vào lúc này, ở phía xa, con sói đó, nó cũng là thủ hộ coi giữ không gian linh hồn này đang chậm rãi đi về phía họ!

Ánh mắt của bọn họ đều chăm chú nhìn hắn.

Nó đã đến trước mặt năm người.

“Chúc mừng năm người các ngươi đã lĩnh hội được ý nghĩa trong lời nói của bản tôn, lần thử thách tiếp theo chỉ là tìm ra những người có khả năng lấy được những chiếc chìa khóa này, vừa có bao nhiêu người có thể quay lại, có thể có năm người, vậy cũng đủ rồi.”

Sau đó Diệp Thiên Dật hỏi: “Người đi vào hai cánh cửa kia... ...”

“Tất cả đều sẽ không sao cả, không có cửa chết.”

Diệp Thiên Dật thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vẫn hơi lo lắng cho Lâm Thiên Diệc.

Dẫu sao cũng là cha của Lâm Nhược Nhược.

“Tiền bối, vậy bọn ta kế tiếp... ...”

Một số người khác đều thoáng lộ ra sự phấn khích.

Điều này cũng có nghĩa là năm người bọn họ chính là năm người cuối cùng tranh giành Linh Hồn Pháp Tắc!

Một phần năm cơ hội! Tỉ lệ này vẫn là khá rất lớn!

Mỗi người chọn một Thiên Chi Đảo ở trên, nếu chọn đúng thì sẽ có được Linh Hồn Pháp Tắc. Linh Hồn Pháp Tắc ở trên đó, nếu chọn sai cũng có những bảo vật khác.”

Người thủ hộ của không gian linh hồn nói.

“May mắn?”

“Không phải may mắn.”

Bọn họ bị chìm vào trong suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên.

Không phải may mắn?

Luôn luôn có một thứ gì đó như đang nhắc nhở.

Nhưng mà, thoạt nhìn thoáng qua, bọn họ hoàn toàn nhìn không ra manh mối nào cả!

Một chút cũng không có, không có ánh sáng, không có sức mạnh đặc biệt!

Những Thiên Chi Đảo lơ lửng đó đang trên không trông, cũng nhìn thấy sự lộn xộn, và không có quy tắc nào cả!

Chẳng lẽ là cái đặc biệt nhất?

Bình Luận (0)
Comment