Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 1992 - Chương 1991: Là Ngươi Nhắc Nhở Ta

Chương 1991: Là ngươi nhắc nhở ta
Chương 1991: Là ngươi nhắc nhở ta

Cái nào là đặc biệt nhất?

Lớn bé, vị trí, hình dạng.

Đều có khả năng.

Dễ quan sát nhất chắc chắn là kích thước rồi.

Cái nào là lớn nhất, cái nào bé nhất?

“Ta chọn cái kia.”

Người đàn ông trực tiếp đưa ra lựa chọn của mình.

Hắn chọn cái bé nhất.

Hắn nghĩ, xem ra trạm kiểm soát của Không gian linh hồn này có chút không thoả đáng.

Do đó không thể chắc chắn được, ngược lại cái bé nhất có khả năng có Linh Hồn Pháp Tắc?

Hắn chọn cái này.

“Ừm, đi đi.”

Người thủ hộ Không gian linh hồn nói.

Sau đó người kia nhảy vào khoảng không!

“Vậy ta sẽ đi bên này.”

Người đàn ông khác chọn cái lớn nhất.

Không thể chậm trễ, không thể để người khác chọn trước, bọn họ phải lựa chọn cái mà bản thân cho là đúng nhất trước.

Sau đó, người kia cũng nhảy vào khoảng không.

“Vậy lão phu sẽ chọn cái cao nhất vậy!”

Nói xong hắn cũng bay vào khoảng không.

Chỉ còn hai người là Thượng Quan Vũ và Diệp Thiên Dật.

“Diệp công tử thì sao?”

Diệp Thiên Dật nói: “Ta sao cũng được.”

Thượng Quan Vũ do dự, sau đó ngẩng đầu quan sát một hồi.

“Hòn đảo phía trên khoảng không này có bảy cái tụ lại thành chòm sao Bắc Đẩu.”

Diệp Thiên Dật ngẩng đầu lên nhìn.

Thật là lộn xộn không biết Thượng Quan Vũ để ý đến hòn đảo nào.

“Ta cũng biết không có đúng hay không, có lẽ là cái kia, cứ đi tới.... nơi cao nhất của chòm sao Bắc Đẩu kia, Diệp công tử ngươi thì sao?”

Diệp Thiên Dật nói: “Ta đã có ý suy nghĩ riêng rồi.”

“Được.”

Thượng Quan Vũ mặc kệ Diệp Thiên Dật có suy nghĩ gì, hơn nữa mỗi người đều dựa theo suy nghĩ riêng của mình để đi.

“Vậy ta đi trước.”

Vút - - -

Thượng Quan Vũ nhảy vào khoảng không.

Diệp Thiên Dật ngẩng đầu quan sát, có chút do dự.

Hòn đảo mà Thượng Quan Vũ nói, thực ra Diệp Thiên Dật vừa nhìn thấy đã có thể khẳng định hòn đạo này rất có thể có Linh Hồn Pháp Tắc rồi.

Bởi vì Diệp Thiên Dật có Thương Sinh Chi Đồng, hắn nhìn về phía những hòn đảo kia, có thể thấy những thứ mà người khác không thấy được! Ví dụ như năng lượng ở trên các hòn đảo.

Trước đó khi vừa đi vào nơi này, những hòn đảo này không có bất kỳ phản ứng năng lượng nào, do đó hiện tại có lẽ nơi này với nơi trước kia không phải là một.

Dù cho hiện tại trông rất giống nhau.

Mà Thượng Quan Vũ đã lựa chọn cái này rồi, sao Diệp Thiên Dật có thể đi tranh giành với nàng được.

Tất cả đều là số mệnh!

Diệp Thiên Dật không thể nhìn thấy chòm sao Bắc Đẩu kia, hắn chỉ có thể nhìn thấy đảo có năng lượng lớn nhất, chính là đảo Thượng Quan Vũ đã lựa chọn.

Vậy Diệp Thiên Dật muốn đi đâu?

Hắn có thể là đi hòn đảo có năng lượng lớn thứ hai, có lẽ không có Pháp Tắc, thế nhưng có lẽ có cái gì hay ho.

Thế nhưng vào lúc Diệp Thiên Dật chuẩn bị xuất phát thì đột nhiên nghĩ đến cái gì.

Đợi một chút.

Diệp Thiên Dật nhớ đến lúc ở cửa hang động kia, lần đầu tiên bước vào đã đá vào một viên đá!

Diệp Thiên Dật càng nghĩ càng cảm thấy không đúng!

Bởi vì vừa nãy lúc Diệp Thiên Dật lần nữa bước vào cũng phát hiện ra!

Trước đây có hàng triệu người bước vào nhưng hiện tại không có một dấu chân!

Thế này là sao!

Có nghĩa là...

Con sói này đi ra ngoài dọn dẹp một chút sao?

Điều này quả thực là không thể! Nó không thể làm như thế được!

Nó là người thủ hộ, nó ở trong này có thể có nhiện vụ cần làm chính là nhìn chằm chằm mỗi kẻ ra vào nơi này!

Mà nếu nó đã là người thủ hộ, vậy thì nó phải có chủ nhân chứ nhỉ!

Vậy chủ nhân của nó là ai?

Hiển nhiên chính là chủ nhân của Không gian linh hồn, cũng chính là người đã đặt Linh Hồn Pháp Tắc trong này, là người tạo ra cái tiểu thế giới này!

Vậy có lẽ, người đã khôi phục tất cả lại như ban đầu chính là người kia, hoặc lực lượng của người kia! Ít nhất trong đoạn thời gian này, con sói kia có lẽ là nhìn chằm chằm bọn họ lâu rồi mà không hề có ý định hồi phục trong này lại như ban đầu!

Trừ khi nó cũng có năng lực này, có thể tuỳ tiện giơ tay một cái là khiến mọi thứ khôi phục lại như ban đầu.

Thế nhưng đây là không gian mà chủ nhân của nó tạo ra, nó cũng không thể có khả năng vượt qua chủ nhân của mình được! Do đó nó không thể dùng sức mạnh để khôi phục trong này như ban đầu được!

Điều này rất quan trọng...

Bởi vì Diệp Thiên Dật đột nhiên có một suy nghĩ.

Vậy nếu như... Tất cả suy nghĩ đều sai rồi thì sao?

Nếu như nó không đơn thuần là người thủ hộ, mà đồng thời vẫn có một thân phận khác?

Bởi vì nó không thể để sức mạnh của bản thân vượt qua sức mạnh của chủ nhân Không gian này được, mà chủ nhân của Không gian này có lẽ không đến nỗi đi quét dọn sạch sẽ cửa động?

Do đó, thật ra chính con sói này đã dọn dẹp cửa động.

Thế nhưng nó đương nhiên là không có năng lực này.

Trừ phi...

Con sói này chính là chủ nhân của Không gian linh hồn?

Đột nhiên nghĩ thông điểm này khiến Diệp Thiên Dật có chút kích động.

Mà liên tưởng một chút...

Lúc đó nó nói, Linh Hồn Pháp Tắc ở ngay phía trước mựt bọn họ, ở bất kì nơi nào bên cạnh bọn họ!

Lúc bắt đầu mọi người đều cho rằng đây là Không gian linh hồn, sau đó Diệp Thiên Dật, Thượng Quan Vũ cho rằng là không gian có chín mặt trời này, mà hiện tại Diệp Thiên Dật có thể lại thử lật ngược vấn đề một chút...

Linh Hồn Pháp Tắc ở ngay trước mặt bọn họ...

Trước mặt bọn họ là cái gì?

Là cái gì?

Là con sói kia!

Linh Hồn Pháp Tắc ở bất kì nơi nào trong không gian này, vậy không phải là... bởi vì Không gian này đều là của nó, do đó... Linh Hồn Pháp Tắc ở bất kì nơi nào trong không gian này.

Hoặc giải thích một cách chính xác hơn, Linh Hồn Pháp Tắc có thể di chuyển, nó có thể đi đến bất kỳ nơi nào, do đó Linh Hồn Pháp Tắc ở bất kì nơi nào trong không gian này?

Vậy cũng chính là...

Nếu theo cách nghĩ này của Diệp Thiên Dật, con sói phía trước này, nó chính là Linh Hồn Pháp Tắc?

Không phải là không có khả năng này!

Bởi vì hắn biết, những thứ như Pháp tắc này, chính là những thứ tồn tại như thần vật!

Đến linh vật thiên địa còn có thể biến hoá thành người, ví dụ như Mộc Linh Nhi, thậm chí là trên lý thuyết còn có thể luyện chế ra một viên đan dược có thể tạo ra được linh hồn, sinh mệnh, vậy tại sao Linh Hồn Pháp Tắc lại không thể chứ? Trên lý thuyết, Pháp Tắc không phải là có thể làm điều này tốt hơn sao?

Vậy...

“Có thể đi rồi.”

Con sói kia nhìn Diệp Thiên Dật nói.

Diệp Thiên Dật nhìn hắn sau đó nói: “Ta cảm thấy ta không cần đi.”

“Ồ?”

Đôi mắt sâu thẳm của nó nhìn Diệp Thiên Dật như thể đã nhìn thấu được Diệp Thiên Dật.

“Ta đi đến đó cũng là để tìm Linh Hồn Pháp Tắc thế nhưng ta biết ta không cần nữa, bởi vì ta biết Linh Hồn Pháp Tắc căn bản không có ở đó.”

Diệp Thiên Dật nói.

Phỏng đoán, tất cả chỉ là phỏng đoán! Thế nhưng hiện tại Diệp Thiên Dật đã mặc định nhận định của hắn là chính xác. Hắn không có chứng cứ, nhưng hắn dùng thái độ như thể mình đã có chứng cứ để nói với con sói kia!

Đoán sai cũng không sao cả, bởi vì cũng không mất đi cái gì, mà bảo bối trên đấy hắn cũng không cần, hắn cũng không còn hiếm lạ gì.

Mà con sói kia cứ tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật cũng nhìn lại nó.

“Bởi vì Linh Hồn Pháp Tắc ở ngay trước mặt ta, vậy ta còn phải đi đâu tìm nữa chứ?”

Diệp Thiên Dật cười nói.

Trầm mặc.

Cả hai đều trầm mặc không lên tiếng.

“Nói, ngươi làm sao mà biết được.” Nó nhàn nhạt hỏi.

Diệp Thiên Dật: “...”

Hắn... đoán đúng rồi!

“Là ngươi đã nhắc nhở.”

Bình Luận (0)
Comment