Quả thực đúng là do nó nhắc nhở.
Sau đó Diệp Thiên Dật nói.
“Lúc đó ngươi nói, Linh Hồn Pháp Tắc ở ngay trước mặt chúng ta cũng ở bất cứ nơi nào ở trong này, mọi người đều cho rằng Linh Hồn Pháp Tắc chính là ở trong không gian linh hồn này, tất cả trong này đều đầy rẫy Linh Hồn Pháp Tắc, cũng không có bất kỳ vấn đề nào nhưng có một khả năng đó chính là ngươi chính là Linh Hồn Pháp Tắc. Không gian linh hồn này là của ngươi, ngươi có thể tuỳ tiện đi lại ở bất cứ nơi nào, do đó, Linh Hồn Pháp Tắc ở mọi ngóc ngách trong này.”
“Còn gì nữa không?”
Hắn hỏi
“Còn có... chính là những dấu chân trong hang động kia đã được ngươi thu dọn sạch sẽ rồi.”
“Thì ra là như vậy.”
“Đi cùng ta.”
Vút - - - -
Một màn sương đen dày đặc, hai người biến mất không một dấu vết.
Lúc mà bọn họ lần nữa xuất hiện, chính là trong hang động tối tăm kia!
Diệp Thiên Dật cau mày nhìn lướt qua một lượt.
Con sói từ từ ngoảnh lại nhìn Diệp Thiên Dật.
“Nếu như ngươi đã biết là ta, vậy thì xem như ta và ngươi đích thực là có duyên, bắt đầu đi.”
Ngay sau đó bóng dáng của nó dần trở nên hư ảo, một cỗ sức mạnh đáng sợ dần dần xuất hiện.
Diệp Thiên Dật: “...”
Không phải chứ...
Nói thật, Diệp Thiên Dật không hiểu được!
Nó là Linh Hồn Pháp Tắc, thế nhưng cũng đã diễn sinh ra sinh mệnh thậm chí là một thể xác, sao hắn có thể bình tĩnh và dứt khoát như vậy được chứ...
“Ngươi cam lòng sao?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ta sống quá lâu rồi, từ khi có trời đất ta đã tồn tại rồi, ta đã trải qua nhiều hơn ngươi nghĩ đó, năm đó ta công bố bản đồ ra cho thiên hạ, cũng chỉ là vì mong một ngày nào đó có thể thực sự tìm được người có duyên với ta, ngươi cũng khá được! Ít nhất cũng xứng với cỗ lực lượng kia trong cơ thể ngươi. Ngồi xuống đi!”
Sau đó Diệp Thiên Dật ngồi xuống mặt đất.
“Bắt đầu thôi.”
.........
Tại học viện Võ Thần.
“Biết bọn Diệp Thiên Dật đi đâu không?”
Đã gần một tháng nay không có tin tức gì của Diệp Thiên Dật rồi, có vài người thực sự hoảng hốt.
Tất nhiên những người này là những người đối đầu với Diệp Thiên Dật rồi.
Bất luận là Tần Lạc Phong hay là ai, ai mà không mang hận với Diệp Thiên Dật chứ?
Nhưng phàm là những người Đỉnh cấp thiên tài trong học viện Võ Thần, ai mà không mang hận với hắn chứ? Diệp Thiên Dật huênh hoang như vậy ai chẳng muốn đánh hắn chứ? Nhất là... những mỹ nữ của học viện Võ Thần như Lưu Ly Vũ, Y Nhân Tuyết, Diệp Lạc Lạc, Tiêu Tích Linh... các nàng có vô số người theo đuổi, thế nhưng lại rất thân thiết với Diệp Thiên Dật.
Do đó, chẳng ai muốn Diệp Thiên Dật được yên ổn cả.
Tần Lạc Phong thật ra đã hơn một lần tìm đến Diệp Thiên Dật.
Không cần biết hắn đang làm gì, mà hiện tại không thấy Diệp Thiên Dật nên cũng rất khó chịu.
Rõ ràng biết hắn đi rèn luyện nhưng vẫn thấy khó chịu.
Đi rèn luyện sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, đo đó hắn muốn tìm cơ hội để ngăn cản Diệp Thiên Dật trở nên mạnh mẽ hơn, hắn rất không thoải mải.
“Không biết nữa, gần một tháng không gặp hắn rồi. Ngoại trừ hắn còn có Lưu Ly Vũ, Long Bảo Nhi các nàng nữa, có lẽ họ đi cùng nhau, có trời mới biết bọn họ đi nơi nào để rèn luyện nữa.”
Ngồi trước Tần Lạc Phong có một người đàn ông.
“Ta biết.”
Lại một người đàn ông khác đi đến.
Bọn họ đang ngồi trong phòng riêng của một quán rượu trong học viện Võ Thần.
“Ứng huynh, ngươi đến rồi.”
Tần Lạc Phong mỉm cười nhìn phía trước Ứng Vô Vấn.
Nếu như nói trong học viện Võ Thuận này, người chướng mắt Diệp Thiên Dật nhất có lẽ là Ứng Vô Vấn của Ứng Thiên Điện. Bởi vì trong lúc đánh giá, Ứng Vô Vấn muốn so tài với Diệp Thiên Dật thì bị hắn trực tiếp đàn áp!
Mà người hắn thích nhất là Y Nhân Tuyết, nhưng nàng lại khá thân thiết với Diệp Thiên Dật!
Ứng Vô Vấn ngồi xuống sau đó nói: “Diệp Thiên Dật bọn họ đi Minh Giới.”
“Minh Giới? Cái gì? Chạy đến Minh Giới sao?”
Đối với Tần Lạc Phong mà nói, tin tức này qua chấn động.
Trực tiếp vượt qua Vị diện?
Thậm chí đối với hắn mà nói Minh Giới cũng có chút bí ẩn!
Chính là hắn cũng không thể chắc chắn rốt cuộc nơi này có tồn tại hay không!
Ứng Vô Vấn gật đầu: “Đúng, ở Minh Giới.”
“Sao ngươi biết?” Tần Lạc Phong hỏi
“Tần thiếu, việc này ta đương nhiên có cách riêng.” Ứng Vô Vấn uống một ngụm rượu sau đó nói: “Là cô giáo Y Nhân Tuyết, có lẽ là Dẫn Hồn Đăng Huyền Thiên Thánh Khí, sau đó dùng một vài phương pháp đặc biệt, tách linh hồn của bọn họ ra, tiến vào Minh Giới, có lẽ là để nâng cấp linh hồn lực của bọn họ.”
“Hoá ra là như thế.” Ánh mắt Tần lạc Phong ngưng tụ.
“Đợi một chút.”
Đột nhiên Tần Vũ Phong nhận ra điều gì đó, sau đó hắn nói với Ứng Vô Vấn: “Vậy chính là, hiện tại thân xác của Diệp Thiên Dật đang trong trạng thái nằm yên ở đó, hoàn toàn không có nhận thức, đúng không?”
“Đúng vậy.” Ứng Vô Vấn gật đầu.
Đây cũng là điểm mấu chốt nhất mà hắn nghĩ đến.
Hắn thực sự rất hận Diệp Thiên Dật.
Thế nhưng không đến nỗi nhất định phải giết Diệp Thiên Dật, nhưng mà mặc kệ giết hay không giết đối với bọn họ đều như nhau! Tốt nhất là Diệp Thiên Dật không còn tồn tại trên cõi đời này.
Đây không phải là cơ hội tốt nhất sao?
Thế nhưng Ứng Vô Vấn có được tin tức này từ đâu?
Trong nơi tối tăm kia có một nhân vật cực kỳ lợi hại, Mặc Bạch của Thần Cơ Môn!
Mặc Bạch luôn muốn Diệp Thiên Dật chết, bởi vì Diệp Thiên Dật mà hắn không có được Hoàng Liên, hình ảnh Mặc Bạch hắn qua một đêm trở thành con chuột qua đường!
Chính vì thế hắn thậm chí còn tìm cơ hội để giết chết Diệp Thiên Dật!
Thế nhưng ai giết Diệp Thiên Dật không quan trọng, quan trọng là ai có thể giết hắn.
Mặc Bạch lấy thông tin này từ Tiêu Tích Linh.
Tiêu Tích Linh cũng đi, vì vậy Tiêu Tích Linh không có biện pháp để ra tay.
Vì vậy Mặc Bạch cần một người khác!
Mà người này nhất định phải là người dám ra tay, cũng là người muốn Diệp Thiên Dật phải chết!
Ứng Vô Vấn xem như là một lựa chọn không tồi!
Người như hắn, thể diện lần lượt bị Diệp Thiên Dật phá huỷ, khẳng định cũng hy vọng Diệp Thiên Dật chết.
Vì vậy Mặc Bạch thông qua vài thủ đoạn mới liên hệ được Ứng Vô Vấn, nói với hắn thông tin này, tất nhiên là Mặc Bạch không tiết lộ thân phận của hắn.
“Ở đâu?”
Tần Lạc Phong hỏi.
Đột nhiên hắn có chút hứng thú.
“Y Thất Nguyệt đang ở đâu thì Diệp Thiên Dật chính là ở đó.”
Tần Lạc Phong cau mày suy nghĩ: “Ta còn nhớ hai ngày trước vừa gặp cô Y Thất Nguyệt, nàng hình như đang ở Bát Viện Võ Thần.”
“Ngươi chắc chắn không?”
Tần Lạc Phong gật đầu: “Khoảng thời gian này cô Y Thất Nguyệt hầu như không xuất hiện, hình như đang canh giữ mấy người bọn họ, thế nhưng nàng thường xuyên ra ngoài, mỗi lần đều ở cửa cổng Bát Viện Võ Thần mua đồ ăn mới quay về.”
“Vậy có thể trong Bát Viện Võ Thần có một tiểu thế giới rồi.”
Ứng Vô Vấn do dự đáp.
“Ứng huynh, không nên ra tay đâu.”
Tần Lạc Phong thở dài một hơi.
Vốn dĩ trong tiểu thế giới đó có Y Thất Nguyệt bảo vệ thì sao có thể ra tay được chứ?
“Không nên ra tay sao, ngươi đừng quên có một chỗ sơ hở cực lớn. Chỗ sơ hở này lớn đến nỗi không thể tưởng tượng được.”
“Ứng huynh, chỗ sơ hở đấy là gì?”
Ứng Vô Vấn nhíu mày nói: “Cô Y Thất Nguyệt.”