Lâm Nhược Nhược nhìn Diệp Thiên Dật có hơi khó xử, bất lực.
Khi thời khắc này đến, nàng thật sự rất khó chịu!
Thực sự không cam tâm.
“Cậu chủ...”
Lần đầu tiên nàng chủ động kéo tay Diệp Thiên Dật.
“Ừ.”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Cậu chủ nhất định phải cẩn thận đấy.”
Diệp Thiên Dật gật đầu cười, rồi lau nước mắt cho nàng.
“Hứa với ta, chăm chỉ tu luyện, đợi Nhược Nhược đến Chân Thần cảnh, ta sẽ quay lại!”
“Vâng! Nhược Nhược biết rồi...”
Diệp Thiên Dật xoa nhẹ mái tóc của nàng.
“Đi đây!”
Diệp Thiên Dật không ở lại quá lâu, và biến mất ngay tại chỗ.
Càng ở lại, hai người càng khó chịu.
Diệp Thiên Dật biến mất trong nháy mắt, Lâm Nhược Nhược ngồi xổm ở đó như đứa trẻ bất lực, vùi đầu xuống đầu gối nức nở.
Cách đó không xa, vợ chồng Lâm Thiên Diệc đã chứng kiến cảnh này.
“Này, chồng ơi, ngươi nói xem hắn có còn quay lại không?”
Mẹ của Lâm Nhược Nhược thở dài và hỏi.
“Có chứ, dù sao cũng có cách liên hệ, và chúng có thể liên lạc với nhau, nếu Nhược Nhược nhớ, nếu Diệp Thiên Dật có thời gian, bọn họ có thể gọi video gì đó, rảnh rỗi thì đến, chúng ta cũng có thể dẫn Nhược Nhược đi gặp hắn, sẽ không có chuyện không gặp lại được.”
Lâm Thiên Diệc nói.
“Nhưng...”
Mẹ của Lâm Nhược Nhược nhìn con gái mình như vậy thì đau lòng nói: “Nhược Nhược nói với ta răng... lần này Diệp Thiên Dật đi, có thể không gặp lại nữa.”
“Hử?”
Lâm Thiên Diệc ngạc nhiên.
“Sao có thể?”
Lâm Thiên Diệc không hiểu.
Bọn họ vừa không có thù hận vừa không có gì, quan hệ tốt như thế, Diệp Thiên Dật rời đi là vì hắn phải tu luyện, với lại hắn ở đây cũng không an toàn, có cách liên lạc, nói chuyện, gọi video thì dễ biết bao? Tiện lợi vậy cơ mà?
Và rõ ràng đó không phải là những gì Diệp Thiên Dật nói với Lâm Nhược Nhược.
“Sao lại nói vậy?”
Lâm Thiên Diệc thắc mắc hỏi.
“Ta cũng không biết.”
Nàng thở dài: “Lúc đó ta đang ngủ cùng Nhược Nhược, chúng ta nói chuyện rất nhiều rất nhiều, con bé vừa khóc vừa nói.”
Lâm Thiên Diệc nhìn con gái mình.
Hình như hắn đã hiểu.
Hai người chia xa là việc rất đáng buồn!
Nhưng vì bình thường gọi điện thoại và video được, lúc rảnh rỗi còn có thể gặp nhau, như thế, cũng đâu đến nỗi nói là quá đau lòng.
Còn về nỗi buồn của Lâm Nhược Nhược, ngay từ đầu Lâm Thiên Diệc quả thực thấy rất lạ, vì hơi đau lòng quá mức, giống như... một đôi người yêu nhưng vì lí do nào đó mà phải đau lòng chia xa!
Bởi vì cũng biết, chia ly giống như sự chấm dứt hoàn toàn.
Hắn chỉ nghĩ là tính cách của con gái mình như vậy.
Nhưng giờ đây, Lâm Thiên Diệc có lẽ đã hiểu vì sao Lâm Nhược Nhược lại buồn đến vậy rồi.
“Haizz.”
Lâm Thiên Diệc thở dài.
“Đi thôi.”
Sau đó bọn họ đi về phía Lâm Nhược Nhược.
“Nhược Nhược.”
Mẹ nàng nhẹ nhàng gọi, rồi ngồi xuống ôm nàng.
“Không sao đâu.”
Lâm Nhược Nhược khẽ nghẹn ngào, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ, cuối cùng ngả vào lòng nàng.
Rất lâu sau...
“Được rồi, chúng ta đi nghỉ thôi.”
Mẹ Lâm Nhược Nhược ôm nàng, rồi bọn họ đứng dậy.
“À, ta đã tìm người làm một bữa thịnh soạn, ăn chút đi.”
Lâm Thiên Diệc nói.
“Vâng.”
Lâm Nhược Nhược gật đầu.
Nàng cúi đầu, đưa tay nắm lấy sợi dây chuyền mà Diệp Thiên Dật tặng cho nàng, sau đó quay lại nhìn chỗ Diệp Thiên Dật vừa ngồi.
“Cậu chủ... thực ra Nhược Nhược biết, những gì người nói trong mộng tối hôm đó, Nhược Nhược nghe cả rồi... mặc dù không nghe được nhiều, nhưng... Nhược Nhược đoán được.”
“Nhược Nhược đoán được cậu chủ không phải là người của thế giới này...”
“Tuy nhiên... Nhược Nhược tin cậu chủ, mãi mãi tin người, cậu chủ nói... bao giờ Nhược Nhược đạt tới Chân Thần cảnh người sẽ quay lại, Nhược Nhược tin điều đó! Nhược Nhược sẽ cố gắng, nỗ lực hết mình... luôn luôn chờ người.”
...
Còn phía Diệp Thiên Dật cũng đã tạm gác nỗi buồn.
“Haizz, đã đến lúc quay về rồi.”
Diệp Thiên Dật biết, mọi người ở bên ngoài chắc chắn sẽ rất lo lắng cho mình.
Mở hệ thống ra, trước mặt Diệp Thiên Dật xuất hiện một cánh cửa, sau đó hắn từ từ bước vào!
Bước vào cánh cửa, con đường tăm tối đó không biết xa bao nhiêu!
Hình như phía trước có một tia sáng quét qua.
Diệp Thiên Dật từng bước từng bước đi về phía trước.
...
Học viện Võ Thần.
Y Thất Nguyệt đang ở phòng giám sát.
Đây là camera giám sát nàng gọi đồ ăn ngoài ở cửa hàng đó.
Camera có phòng khách và nhà bếp.
Nàng nhìn từng chút một.
“Cô Y Thất Nguyệt, người đã xem nhiều lần vậy rồi, rốt cuộc ngươi đang nhìn cái gì đó?”
Ông chủ đó đứng cạnh Y Thất Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Ánh mắt Y Thất Nguyệt chăm chú nhìn.
Nàng nhất định phải tìm ra người hãm hại Diệp Thiên Dật! Nhất định!
Y Thất Nguyệt xem đi xem lại nhiều lần, từ khâu nấu ăn cho đến phục vụ, hết lần này đến lần khác.
Nàng đã ở đây hết một ngày, xem không biết bao nhiêu lần, nhưng không thấy chút manh mối nào!
Thậm chí nàng còn tua chậm lại để xem.
Y Thất Nguyệt giống như không nghe thấy vậy.
Một lúc sau...
“Ông chủ, ông có chắc từ đầu đến cuối không ai đụng vào ngoài ông không?”
Y Thất Nguyệt hỏi.
“Đúng thế, cô Y Thất Nguyệt, ngươi thấy rồi đấy, đây là đồ ngươi đặt, cho nên toàn bộ đều là đích thân ta xuống bếp làm, camera cũng xem rồi, sau khi nấu xong, ta gói lại và đưa lên xe điện, và dùng nó đưa đồ tới cho ngươi, trong khoảng thời gian đó ta không hề rời khỏi đồ ăn.”
Y Thất Nguyệt đứng lên
“Vậy tức là...”
Nàng hơi lăn tăn.
Ai đó đã bỏ thuốc vào nguyên liệu của nàng!
Nguyên liệu có rửa sạch cũng không thể rửa sạch thuốc, điều này rất bình thường.
Nhưng kỳ lạ là, nguyên liệu đưa đến theo từng đợt, chưa kể món nàng gọi cũng không phải loại đặc biệt gì!
Và ngươi muốn nói, ai đó đã âm thầm bỏ thuốc lúc hắn nấu ăn, tuy nhiên Y Thất Nguyệt nhìn kỹ camera nhiều lần như vậy, và gần như không thấy được gì!
Cho nên chỉ có thể là nguyên liệu!
“Nguyên liệu thì sao? Ngoài ngươi từng tiếp túc ra thì còn ai không?”
Y Thất Nguyệt hỏi.
“Nguyên liệu đều được lấy từ trong hộp và tủ đông ra, ta tự mình lấy đấy.”
Y Thất Nguyệt biết điều đó!
Bởi vì camera cũng ghi lại cảnh này!
Không phải là có người nào tàng hình động vào, nàng đã xem rất nhiều lần.
Nhất định có người, hơn nữa còn là người trong cửa hàng ra tay, nhưng người đó là ai, và hành động ở công đoạn nào? Không gian ư?
Nàng nghĩ đến một khả năng!
Đó là không gian, không gian có thể trực tiếp đưa được thuốc vào món ăn!
Mà muốn bảo đảm thành công, và không bị quá nhiều người phát hiện, thì phải ở trong cửa hàng mới hoàn thành được!
Bởi vì cửa hàng này có quá nhiều người trên đường đến Võ Thần Bát Viện!
Trong cửa hàng có người đang ăn cơm, nhưng chắc chắn không có nhiều người bên ngoài nhận biết được!
“Cho ta xem xem ai đang ăn ở cửa hàng lúc này.”
Y Thất Nguyệt nghĩ tới khả năng này.
“À, được.”
Sau đó, điều tra camera.