Y Thất Nguyệt nhìn một vòng.
Không còn cách nào khác.
Nàng không quen biết ai ở đây trong khoảng thời gian này, nói cách khác là không có ai quá nổi tiếng, và trông bề ngoài có thù hận với Diệp Thiên Dật.
Cho nên, Y Thất Nguyệt hoàn toàn không xác định được người nào cả!
Hơn nữa, nàng không thể tìm tất cả những người này đến, sau đó hỏi từng người một.
Điều tra trước đã!
“Copy một bản video này gửi cho ta.”
Nói xong, Y Thất Nguyệt nhanh chóng rời đi.
Nàng muốn xem thử, trong số những người ở đây, mấy người có thuộc tính không gian, nàng muốn điều tra trước!
Sân sau của viện trưởng học viện Võ Thần.
“Viện trưởng, giúp ta điều tra xem trong số những người này thì ai có thuộc tính không gian.”
Y Thất Nguyệt vội vội vàng vàng chạy tới.
Viện trưởng học viện Võ Thần nhìn Y Thất Nguyệt.
Hắn thấu hiểu tâm trạng của Y Thất Nguyệt.
“Có điều tra được không?”
Y Thất Nguyệt hỏi.
“Đang tìm đây.”
Viện trưởng học viện Võ Thần gật đầu, sau đó vừa nhìn video vừa nói: “Ta đã nhờ rất nhiều người điều tra chuyện này, trước mắt chưa có manh mối nào cả, chỗ ngươi thì sao? Trong số những người này không có ai đặc biệt nổi tiếng hết.”
“Chắc có người sợ nảy sinh nghi ngờ, nên tìm người không thu hút sự chú ý lắm để ra tay.”
Y Thất Nguyệt nói.
“Ừm, được!”
Viện trưởng học viện Võ Thần gật đầu.
Từ việc Y Thất Nguyệt hỏi hắn về chuyện không gian là có thể đoán được suy nghĩ của Y Thất Nguyệt.
Điều nàng nghi ngờ là không gian!
Đúng thế!
Rất có khả năng.
Lúc sau, một người đàn ông trẻ tuổi đi tới.
“Viện trưởng, trong số này có ba người mang thuộc tính không gian, đó là Trương Khải, Lý Hạo Ninh và Hoàng Mạn Đình, đây là tài liệu về bọn họ.”
Y Thất Nguyệt vội đưa tay ra nhận lấy, sau đó lần lượt nhìn tài liệu về ba người họ.
Bọn họ không cùng xuất hiện với Diệp Thiên Dật!
Không có bất kỳ chút liên quan nào!
Tuy nhiên không thể loại trừ bọn họ không có khả năng gây án, bởi vì... khía cạnh lợi ích hoàn toàn có thể có!
Ai đó đã cho hắn lợi ích vô cùng lớn để hắn làm chuyện này, mà chuyện này thực ra rất nhỏ nhặt, chỉ động tay một chút là làm xong rồi!
Hơn nữa, có thể hắn vẫn chưa biết bản thân dùng không gian bỏ thứ gì vào, hoặc là biết nhưng điều hắn biết lại không phải chân tướng!
“Ngươi cứ điều tra như vậy cũng không phải cách, lỡ như có người dùng không gian bỏ thuốc trên đường giao nguyên liệu cho ngươi thì sao?”
Viện trưởng học viện Võ Thần nhấp ngụm trà rồi nói.
Chuyện này xảy ra ở học viện Võ Thần của hắn, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng!
Hắn đặc biệt thành lập một đội ngũ, cũng đang điều tra việc này.
Nhưng nói thật, không dễ chút nào.
“Ta có thể thử trước, ta thiên về ra tay ở quán cơm hơn.”
Y Thất Nguyệt nói.
“Ngươi muốn điều tra thế nào? Cần gì? Có yêu cầu gì, cứ nói! Học viện Võ Thần nhất định phải điều tra rõ chuyện này.”
Viện trưởng nói.
Hắn chắc chắc không phải ra vẻ đơn giản như vậy!
Hắn thật sự muốn tìm hiểu kỹ việc này!
Tuy nhiên có chỗ rất khó xử...
Thực ra bọn họ có thể yêu cầu người của Thiên Cơ môn giải quyết!
Nhưng...
Có luật bất thành văn rằng, việc này chính là nhân quả báo ứng, Thiên Cơ môn không tham gia vào!
Trừ khi, trừ khi người có thể nhờ đại lão đỉnh cấp, và có giao tình sâu sắc với Thiên Cơ môn, như thế có lẽ sẽ giúp được.
Tương tự như chuyện của Mặc Bạch Thần Cơ môn trước kia, chẳng phải Vô Tâm đại sư của Vạn Phật Sơn đích thân ra mặt và gọi lão tổ tông của Thần Cơ môn đến, hắn mới ra tay sao?
Đương nhiên, có người đã hành động từ trước, nhưng chuyện đó đã gây chấn động vô cùng lớn!
Có điều chuyện này chỉ đơn giản là ân oán cá nhân, Thiên Cơ môn đúng là sẽ không nhúng tay vào.
Bởi Thiên Cơ môn tin vào ý trời, những điều xảy ra trong cuộc đời có lúc như định mệnh, không thể cưỡng cầu.
Gặp phải chuyện gì, ngươi lại nhờ bọn họ giải quyết, vậy thì họ sẽ mệt chết, với lại cũng sẽ đảo lộn thiên mệnh hết?
Nếu như thế, ai có việc cũng đến tìm bọn họ à, mấy người đó của Thiên Cơ môn còn muốn sống nữa không? Giúp một lần tiêu hao tuổi thọ, giúp lần nữa lại tiêu hao tuổi thọ tiếp... mất mạng chứ gì nữa!
Hơn nữa...
Thực ra giống như viện trưởng học viện Võ Thần và rất nhiều người khác, bọn họ cũng biết có thể nhờ vào thôi diễn thiên cơ, nhưng bọn họ lại không nhờ vì cũng biết cái giá phải trả đắt như thế nào!
Có lẽ sau một thời gian dài, thật sự hết cách, mới nghĩ tới cách này.
Yêu Hậu vô cùng bảo vệ đệ tử, Diệp Thiên Dật xảy ra chuyện như thế, bình thường mà nói, nàng sớm đã bực bội, ra tay lâu rồi!
Tuy nhiên giờ lại khác.
Thứ nhất, Diệp Thiên Dật là tiểu bối!
Thứ hai, việc này vẫn chưa có kết luận!
Diệp Thiên Dật là ai cơ chứ?
Người mà ngay cả Yêu Hậu cũng phải kỳ vọng hắn ba phần!
Dù cho rằng đây là chuyện gần như không thể xảy ra, nhưng nàng thật sự vẫn khá hy vọng, không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai, Diệp Thiên Dật cũng quay về được!
Khi mọi việc còn chưa có kết luận, nàng không cần lo lắng.
Vẫn còn người khác đang làm chuyện này.
Y Thất nguyệt nói: “Cụ thể ta cũng không rõ lắm, ta sẽ suy nghĩ thử.”
Nói xong Y Thất Nguyệt liền rời đi.
Ba người này chắc chắn là mối nghi ngờ lớn nhất của nàng.
Nhưng làm thế nào mới là vấn đề.
Về phía bên kia...
Gia Cát Văn mở mắt ra, từ từ đứng dậy.
“Thế nào?”
Ngô Nhất vội hỏi.
Gia Cát Văn lắc đầu: “Không được, đạo hạnh của ta quá kém, không suy ra được.”
“Hả? Ngươi không suy luận ra được gì à?”
Ngô Nhất vò đầu bứt tóc.
Gia Cát Văn đã thôi diễn thiên cơ, hắn hoàn toàn tình nguyện tiêu hao tuổi thọ của mình để suy luận ra sự việc này, nhưng không suy ra được!
“Ừm, đạo hạnh không đủ, hơn nữa việc này liên quan đến Diệp huynh, Diệp huynh không hề tầm thường, để thôi diễn về hắn không dễ chút nào, đồng thời còn liên quan đến người làm việc này, người này có vẻ không đơn giản, thêm điều này nữa nên ta quả thực không làm được.”
Gia Cát Văn lắc đầu nói.
“Chết tiệt!”
Ngô Nhất tức giận chửi.
“Đúng là tên đáng ghét! Có cơ hội phải đánh một trận tử tế với hắn, kẻ xấu xa làm chuyện trộm cắp sau lưng với Diệp ca, hừ!”
Ngô Nhất nhổ toẹt một bãi nước bọt.
“Cái chính là ai cũng không nghĩ ra, hơn nữa, ta nghĩ trong chúng ta có người tiết lộ tin tức, ta cảm thấy chắc không phải là cán bộ cấp cao của học viện Võ Thần đâu, vì thời cơ kẻ đó ra tay quá tốt, có lẽ bên trong chúng ta có người truyền tin ra bên ngoài, báo cho kẻ đó ai đã ra ngoài, ai chưa ra ngoài, đúng lúc chúng ta đi hết, chỉ còn lại Diệp huynh ở đó, đây là thời cơ tốt nhất.”
Mắt Ngô Nhất sáng lên.
“Nói đúng lắm, thời cơ quá tốt.”
“Tất nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán, chưa chắc chắn, ta chỉ là thiên về nội bộ chúng ta có kẻ như thế!”
Ngô Nhất suy nghĩ.
“Nhưng, là ai?”
Ngươi lại cảm thấy hình như điều đó là không có khả năng với ai hết, đợi đã...
Mộc Vân...
Hình như hắn và Diệp Thiên Dật không cùng xuất hiện quá nhiều nhỉ? Dù là ngươi cùng phòng, nhưng không hay nói chuyện cho lắm...