Tà Nguyệt Giáo này ở trong Đế quốc Nguyệt Thần tương đối hung hăng, trụ sở chính có khi cũng đặt ở Đế quốc Nguyệt Thần.
Cái thứ này quả thật là khiến cho Hoàng Liên cực kì đau đầu.
Nhưng mà đáng tiếc, không tìm được cách nào cả.
Mấu chốt là, những thành viên của Tà Nguyệt Giáo có thể chỉ là người bình thường, có thể là một võ giả, thậm chí có thể là cường giả.
Nhưng mà trong mắt thế nhân thì bon họ chỉ là những người bình thường trong bình thường, võ giả hoặc cường giả, thậm chí bọn họ còn có thể có những thân phận bình thường hơn nữa.
Một người học sinh, một người công nhân, một đệ tử của tông môn nào đó, một thiên tài của tông môn nào đó...
Một mình Tà Nguyệt Giáo này có thể sánh ngang với ba tà phái lớn là m Nguyệt tông, Thất Tâm Môn và Thiên Quỷ Môn, hơn nữa còn có xu thế hoạt động mạnh hơn nữa.
“Vì sao lại biết được có người của học viện Võ Thần?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Thật khó lý giải.
Một người vô dụng nhất của học viện Võ Thần khi đặt trong mắt của những người trong đại lục, cũng chính là thiên tài trong thiên tài, hà tất gì phải gia nhập vào Tà Nguyệt Giáo?
“Dù sao thì chính là trong một lần hành động, có một thiên tài của học viện Võ Thần bị giết, mà ở bên cạnh người bị giết có lưu lại kí hiệu của Tà Nguyệt Giáo. Lần hành động đó, có khoảng hơn nghìn người không có mặt trong học viện, mà dưới tình huống bình thường thì chắc hẳn là nhân tài trong học viện mới dễ dàng ra tay, tóm lại là thiên tài đỉnh cấp, mà nếu như cường giả khác của Tà Nguyệt Giáo ra tay, thì vì sao hắn lại chỉ hại có một người?”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
Cũng đúng.
“Sau đó, ngoại trừ điều này ra thì hiện tại bình quân mỗi ngày đều phát sinh một vài việc giết người tương đối lớn ở các nơi, hoặc là những hành động khủng bố, rất chi là đau đầu.”
“Cũng nên tìm cơ hội đụng vào họ xem sao rồi.”
Diệp Thiên Dật nghĩ, chắc hẳn là Hoàng Liên đang thấy đau đầu chết đi được.
Chẳng trách nàng không tới tìm hắn không tới thăm hắn, chắc hắn là bị chuyện này làm cho sứt đầu mẻ trán rồi.
Suy cho cùng thì nàng cũng là người đứng đầu một đế quốc, các loại việc này việc kia cứ xảy ra liên tiếp không ngừng nghỉ, hình tượng Nữ hoàng trong mắt muôn dân bách tính chắc chắn là có tổn hại rồi.
“Còn có chuyện gì khác không?”
“Có. Gần đây cũng chẳng biết làm sao mà những hành động tà ma ngoại đạo càng ngày càng thường xuyên xảy ra, ba tà phái lớn thật ra thì vẫn luôn hoạt động, nhưng chủ yếu thì không phải là bọn họ, gần đây nhất lại có một hoạt động tà ma ngoại đạo là chuyên môn hút máu, cũng không biết là do người hay là thế lực nào, liên tục xảy ra khiến cho tất cả mọi người ở Đế quốc Thương Lan không dám ra ngoài vào buổi tối, nếu không thì sẽ bị hút thành cái xác khô luôn.”
Sau đó Hạ Ngữ Hàn nói: “Còn nữa, trong một tháng ngắn ngủi gần đây trong các đại đế quốc bị mất tích khoảng trên một vạn đứa trẻ, có khả năng lại có một thế lực nào đó đang thực hiện việc bắt cóc trẻ em.”
Diệp Thiên Dật: “....”
“Còn có chuyện này à?”
“Uhm.”
Các nàng gật đầu.
“Ta nhớ là trước khi ta đi hình như là chưa từng nghe nói tới chuyện này.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Chính là mới xảy ra trong một tháng này mà thôi, có thể là có liên quan tới Thần Vực, có người nói, ở Thần Vực đã xảy ra những chuyện này từ lâu rồi, hoặc là bọn họ muốn chuyển mục tiêu tới Chúng Thần Chi Vực? Thời gian quá ngắn, còn chưa điều tra được rõ ràng, nhưng mà những thế lực lớn, các đại đế quốc đều đang làm những việc này.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Chắc không khó đâu nhỉ?”
“Điều này vẫn thật sự không phải rất rõ ràng.”
Đối với Diệp Thiên Dật mà nói thì chuyện này khiến hắn cảm thấy rất ghê tởm.
Nói một cách chính xác thì chẳng có người nào là không thấy ghê tởm chuyện này cả.
Trừ phi đó không phải là con người.
Cho dù chuyên này hắn cảm thấy sẽ chẳng thể nào rơi vào đầu Diệp Thiên Dật, nhưng mà Diệp Thiên Dật vẫn sẵn sàng xử lý chuyện này.
Chỉ là, hiện tại thật sự không có thời gian.
“Xem ra, Chúng Thần Chi Vực này không bình an nữa rồi.”
“Không chỉ thế, yêu tộc với nhân tộc của Chúng Thần Chi Vực gần đây cũng bắt đầu đụng tay đụng chân rồi, thật sự là không bình an nữa rồi.”
“Yêu tộc....”
Diệp Thiên Dật xoa xoa cằm.
Thật sự là khó xử lý rồi.
Đây chính là chuyện khiến Diệp Thiên Dật đau đầu nhất.
Thiên Tuyết Chi Vực một trong năm Yêu Vực lớn chính là Yêu Vực sở tại của thần tiên tỉ tỉ Mộ Thiên Tuyết, nàng còn là Yêu Thần của Yêu Vực này nữa cơ.
Nếu như không may thật sự đánh nhau thật, thì nên làm như thế nào đây?
Diệp Thiên Dật nên làm như thế nào đây?
Diệp Thiên Dật biết được thần tiên tỉ tỉ không chắc sẽ đồng ý ra tay, nhưng mà có những lúc thật sự không phải một mình nàng có thể quyết được.
“Vừa hay để ta tìm thần tiên tỉ tỉ nói chuyện một chút.”
Sau đó Diệp Thiên Dật gọi cho thần tiên tỉ tỉ Mộ Thiên Tuyết.
Thời gian cả tháng này, Diệp Thiên Dật không tìm thần tiên tỉ tỉ Mộ Thiên Tuyết, Mộ Thiên Tuyết cũng không tìm Diệp Thiên Dật, xem ra dạo gần đây rất bận.
Ngược lại tuần trước Mộ Thiên Tuyết có nói chuyện với Bạch Hàn Tuyết một lần, là nàng chủ động tìm là Bạch Hàn Tuyết, hỏi thăm tình hình dạo gần đây của Diệp Thiên Dật.
Lần này tìm Mộ Thiên Tuyết mà mãi ba tiếng sau mới nhận được tin nhắn trả lời từ nàng.
Mà mấy người Diệp Thiên Dật cũng đã đi được hơn nửa đường rồi.
“Ngươi trở về rồi à?”
Đây là tin nhắn mà Mộ Thiên Tuyết gửi cho Diệp Thiên Dật.
“Thần tiên tỉ tỉ à, dạo gần đây ngươi thật là bận.”
“Uhm, nhiều việc quá, vẫn luôn không dừng lại được.”
Sau đó Diệp Thiên Dật gọi một cuộc điện thoại đi.
Đầu dây bên kia Mộ Thiên Tuyết nghe máy ngay lập tức.
“Thần tiên tỉ tỉ lúc nào cũng bận rộn thật đó.”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Từ lần đầu tiên gặp mặt thần tiên tỉ tỉ vẫn luôn bận rộn.”
“Uhm, bận rộn nhiều việc không giống nhau, hết việc này tới việc khác.”
Mộ Thiên Tuyết cũng bất lực nói.
“Ha ha, đang làm gì đó?”
“Vừa mới cởi quần áo, đang chuẩn bị tắm một chút, cả tuần này đều chưa được tắm rồi.”
Mộ Thiên Tuyết trả lời rất bình thản.
“Thế cũng vẫn thơm.”
Diệp Thiên Dật cười nói.
“Dẻo miệng, có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì thì không được tìm thần tiên tỉ tỉ à, nói chuyện chút thôi?”
“Có thể, nhưng mà ta cảm thấy không đơn giản như thế.”
Diệp Thiên Dật cười nói: “Thật sự nghĩ thế à, nhớ ta không?”
“Nhớ chứ.”
Bên kia trả lời một cách trung thực.
“Thế thì khi nào hai ta gặp nhau được?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Ngươi ở đâu? Ta lập tức tới.”
Diệp Thiên Dật nói: “Đùa ngươi đó, ngươi nghỉ ngơi đi, ta cũng đang bận, khi nào xong việc thì chúng ta sẽ ở bên nhau nhé.”
“Uhm.”
“À thần tiên tỉ tỉ ơi, mối quan hệ của nhân tộc với yêu tộc dạo này có phải là không được tốt không?”
Mộ Thiên Tuyết “Uhm” một tiếng.
“Chủ yếu là do phía Yêu Vực bên này tương đối hỗn loạn, liên tiếp phát sinh hết chuyện này tới chuyện khác, đều rất lớn, sau đó bên phía yêu tộc bên này sinh ra suy nghĩ muốn tiến công nhân tộc, trước mắt chỉ đang lên kế hoạch thôi, dự tính chắc cũng cần thời gian vài năm mới có thể thật sự triển khai được, tạm thời ngươi không cần lo lắng quá đâu.”
Mộ Thiên Tuyết nói.
“Thế bên phía thần tiên tỉ tỉ ngươi thì sao?”
Mộ Thiên Tuyết đương nhiên biết ý của Diệp Thiên Dật thế nào.
“Hiện tại ta cũng không thể quyết định, ngươi yên tâm, ta sẽ không khai chiến với nhân tộc đâu, trừ khi nhân tộc khai chiến với chúng ta.”
Mộ Thiên Tuyết nói.
Diệp Thiên Dật biết Mộ Thiên Tuyết chắc chắn không muốn.
Nhưng mà nhiều khi Mộ Thiên Tuyết không quyết định được, áp lực của nàng quá lớn.
Mà Diệp Thiên Dật chủ yếu muốn hỏi đại khái một chút, hoàn toàn không nói mình muốn Mộ Thiên Tuyết phải làm gì.
“Thần tiên tỉ tỉ, ngươi cũng đừng vất vả quá, thật sự không được thì cũng không cần phải giữ cái vị trí kia làm gì.”
Diệp Thiên Dật đau lòng nói.
“Không, cần.”
“Vì sao?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Hắn biết Mộ Thiên Tuyết không phải là loại người này.
“Chỉ có như thế thì sau này khi nào mà ngươi bị bắt nạt, ta mới có thể giúp đỡ ngươi được nhiều hơn.”
Diệp Thiên Dật: “....”