Lại thêm một ngày nữa, Diệp Thiên Dật cuối cùng cũng mở mắt ra, hắn dùng lực vươn vai vặn vặn cái eo, xoay qua xoay lại tiếng xương khớp vang lên “Rắc rắc.”
“Chết tiệt.”
Lần vươn vai này tuyệt đối là lần vươn vai thoải mái nhất cả cuộc đời này Diệp Thiên Dật.
Thật sảng khoái.
Liếc nhìn đồng hồ một cái.
“Hả?”
Khuôn mặt Diệp Thiên Dật mang theo vẻ mặt chết lặng ngồi dậy.
Vừa ngủ một giấc là cả một tuần liền.
Mà hắn chỉ cảm thấy mình chỉ ngủ có một giấc thôi, cực kì đơn giản.
Diệp Thiên Dật cau mày.
“Xem ra nguyên nhân là do hệ thống rồi.”
Diệp Thiên Dật lẩm bẩm một tiếng.
Lần đầu tiên khống chế sức mạnh thuộc cấp bậc này, xem ra thật sự là một hệ thống cực hạn.
Hệ thống này không cần biết là phản lại, vô địch hay là cho Diệp Thiên Dật sức mạnh thì xem ra đều sẽ không vượt qua cảnh giới này.
Thật sự là cực hạn.
Bởi vì hắn khống chế sức mạnh cực hạn, thế nên sau đó sức mạnh của hắn bị suy giảm nghiêm trọng, dẫn đến tình trạng kiệt sức, điều này hình như cũng không có vấn đề gì khó hiểu.
Có lẽ cũng có nguyên nhân là khống chế Lực Lượng Pháp Tắc chăng?
Nhưng lời đồn đại lại nói, trên Thần Chí Cao còn có cảnh giác khác, chẳng qua đã không phải là cảnh giới mà bọn họ có thể chạm vào được, ngược lại sự xuất hiện của Tà Ma Chi Chủ đã chứng mình lời đồn này.
“Xem ra...”
Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Nếu như may mắn có thể chạm tới cảnh giới kia, hoặc là có thể đi tới được nơi kia, thì chắc hẳn có thể tìm được người sáng tạo ra hệ thống này.”
Đã từng có người nói với Diệp Thiên Dật, Thiên Đạo Cảnh của Hạ Vị Diện chính là cực hạn, sau đó lại có thêm Thượng Vị Diện.
Thế vì sao không thể có vị diện Thần chân chính bên trên Thượng Vị Diện này chứ?
Hệ thống này khoa trương như thế, nhưng tuyệt đối không phải tự xuất hiện, mà chắc chắn là có người sáng tạo ra, mà tuyệt đối không phải nhân lực, thế nên chỉ có khả năng là thần lực.
Có lẽ, thế giới toàn bộ là thần kia có một người như thế.
Đương nhiên là, có một tiền đề, thật sự là có thế giới như thế.
Tính khả thi không lớn.
Bởi vì thần, chính là chí cao của vạn vật, có thể tùy tiện bóp nát sự tồn tại của một hành tinh, sự tồn tại như vậy sẽ có rất nhiều ư?
Điều này ngược lại không có khả năng nha.
Diệp Thiên Dật lấy đồng hồ công năng ra.
Có rất nhiều người gửi tin nhắn cho hắn.
Các nàng rất chi là lo lắng cho Diệp Thiên Dật, nhưng mà Diệp Thiên Dật vẫn không tỉnh lại, không trả lời, nhưng mà mấy người Bạch Hàn Tuyết có trả lời trong nhóm.
Sau đó Diệp Thiên Dật đọc lướt qua những tin tức về tình hình gần đây.
Một tuần này, có trời mới biết được tình hình bên ngoài như thế nào.
“Quả nhiên.”
Nhìn thấy những tin tức này, không nằm ngoài dự liệu của Diệp Thiên Dật.
Trên cơ bản thì những tin tức hàng đầu chính là nơi này có sự xuất hiện của yêu ma, bao nhiêu người chết, sau đó là như thế nào như thế nào...
Suy cho cùng thì yêu ma rải rác lưu lạc trên thế gian này, ai mà biết được bọn họ đã đi đâu chứ.
Trái lại hành động của đại lục cũng rất chi là nhanh, phong tỏa tất cả thành phố trong đế quốc, làm thế nào phong tỏa được?
Dù cho có cả một cái kết giới khổng lồ bao phủ toàn bộ thành phố thì cũng chỉ có con người mới có thể ra vào, yêu tộc cũng không được, đương nhiên rồi, nếu nó mạnh hơn chút thì cũng chẳng có chút vấn đề gì.
Nhưng mà suy cho cùng thì yêu ma gây họa cho nhân gian, ở mức độ lớn hơn chính là những yêu ma có cảnh giới thấp, bởi vì số lượng của chúng quá lớn, cản phá được đám này rồi thì cũng tương đối yên bình.
Diệp Thiên Dật vươn vai rồi bước ra khỏi phòng.
Ngô Nhất vừa hay cũng ra khỏi cửa.
Mà chân trước Diệp Thiên Dật vừa bước ra thì đã nhìn thấy Mộc Vân rời khỏi.
Nhìn thời gian thì mới hừng đông.
Trời đang còn tối thế này mà bọn họ ra ngoài làm gì thế?
Nói một cách chính xác thì hắn thường ra ngoài một mình lúc thế này, nhưng chẳng ai biết hắn làm gì cả.
Đang lúc nhàm chán lại vừa hay gặp phải nên Diệp Thiên Dật lặng lẽ đi theo phía sau.
Năng lực hiện tại của Diệp Thiên Dật đã hơn người thường nhiều rồi.
Tu vi Tam Hồn cảnh nhất giai, toàn thuộc tính, sau đó năng lực ẩn náu của hắn quả thật cũng cực kì khoa trương.
Quan trọng nhất là, Mộc Vân đang đi ở phía trước, hắn cũng tính là rất cảnh giác rồi, sợ có người khác đi theo, nhưng cũng không giải phóng thần thức ra, vì khi mà ngươi giải phóng thần thức sẽ lại càng dễ bị phát hiện ra, vì người khác sẽ càng dễ dàng phát hiện ra thần thức của ngươi.
Mà hơn nữa, cũng chẳng cần thiết phải giải phóng thần thức, đây chính là học viện Võ Thần cơ mà, rất an toàn.
Đây là đêm đen, mà trên đường đi của học viện Võ Thần vào đêm đen quả thật chẳng có người nào cả.
“Hả? Đây là... hậu sơn của học viện mà?”
Diệp Thiên Dật liếc nhìn một cái.
Mà hậu sơn của học viện là một nơi tương đối đặc biệt.
Nơi đó bình thường cũng chẳng có người nào, nơi này cực kì đơn giản, là nơi phong cảnh xinh đẹp, có núi giả, có suối nước nóng, có hồ bơi, nói chung là phong cảnh hữu tình có cây có núi.
Nhưng mà, bởi vì nơi này chẳng có gì đặc biệt nên là cho dù có đẹp đi chăng nữa thì quả thật cũng chẳng có người nào tới đây cả, bởi vì thật sự không thu hút được những thiên tài võ giả của học viện Võ Thần, cũng chỉ có thể thu hút được những người bình thường mà thôi.
Lại thêm là nửa đêm nữa, thế nên trên cơ bản thì nơi này cũng không thể có người được.
Mà, cái loại như suối nước nóng này thì nói thật là chẳng thu hút được bọn họ, lại còn là suối nước nóng lộ thiên như thế này nữa chứ.
Bởi vì bản thân suối nước nóng này không dành cho bọn họ tắm, mà dùng để trang trí thôi.
“Tới đây làm gì nhỉ?”
Diệp Thiên Dật biểu cảm nghi hoặc.
Nhìn thấy thế này, chắc hẳn mỗi đêm hắn đi ra ngoài thì đều tới chỗ này?
Nơi này có chỗ nào đặc biệt ư?
Diệp Thiên Dật ẩn náu tại nơi này, sau đó phát hiện ta Mộc Vân đánh giá xung quanh một lúc, rồi cuối cùng đi vào bên trong.
“Thật kì lạ.”
Diệp Thiên Dật thấy kì lạ nên lặng lẽ đi theo sau.