Không tìm thấy.
Tìm một vòng rồi mà Diệp Thiên Dật vẫn không nhìn thấy Mộc Vân đâu cả, thậm chí Diệp Thiên Dật còn nghĩ có phải là hắn bị phát hiện rồi không?
Cứ thế cho tới khi Diệp Thiên Dật đi tới bên cạnh một ao nước nóng nhỏ, hắn nhìn thấy phía trước có để mấy bộ quần áo.
“Ôi má ơi??”
Khuôn mặt Diệp Thiên Dật chết lặng.
Hắn nhìn những thứ quần áo kia.
Thật sự là quần áo của Mộc Vân.
Hắn tới đây là để tắm gội à?
Hả cái này?
Không phải chứ...
Hắn tới để tắm gội... nhưng mà... vì cái gì lại phải tắm gội chứ?
Không phải, vì cái gì mà phải tới đây để tắm gội chứ?
Không lẽ là vì tới để ngâm nước nóng à?
Nhưng mà...
Ở trong nhà cũng có bồn tắm mà, xả một ít nước nóng ra không phải là càng dễ chịu hơn sao?
Ở nơi này lại còn lộ thiên, còn chẳng có cảm giác an toàn nữa, làm gì phải bắt buộc thế này?
Thật sự là kì lạ.
Diệp Thiên Dật ẩn náu ở đây, sau đó lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía hồ nước nóng.
“Chết tiệt?”
Diệp Thiên Dật há hốc hết cả mồm miệng ra.
Ôi trời, tên này trắng quá đi mất.
Khoảng cách không phải là quá xa, Diệp Thiên Dật vẫn có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Trên cơ thể hắn còn mặc một lớp nội y...
Da thịt lộ ra bên ngoài trắng tới mức khó tin.
Dưới sự chiếu sáng của ánh trăng thì quả thật rất chi là trắng trẻo.
Hình như là... hình như là giống với da của con gái, hơn nữa chính là loại con gái trắng trẻo nõn nà.
Không đúng nha.
Mộc Vân rất trắng, da của hắn phần nào cũng đều rất chi là trắng, hơn nữa hắn lại rất gầy, nhưng hoàn toàn chưa bao giờ trắng như hiện tại.
Đợi chút... nội y...
Lúc này Diệp Thiên Dật mới chợt hiểu ra đó rốt cuộc là thứ gì.
Đàn ông mặc nội y đương nhiên là chẳng có vấn đề gì cả, nội y của hắn dường như cũng chẳng có vấn đề gì cả, nhưng mà...
Cảnh tượng tiếp theo khiến cho Diệp Thiên Dật ngây ngốc cả người.
Chỉ thấy Mộc Vân dựa vào bên bờ hồ nước nóng, hắn chậm rãi giơ tay ra, đặt lên trên ngực mình, sau đó kéo thứ gì đó xuống, cái thứ mà hắn kéo kia dường như là một dải băng.
Sau khi kéo cái thứ như dải băng kia ra thì dường như là có phép biến hóa, ngực của hắn...
Ôi má ơi.
Đúng vậy.
Má ơi có hai con thỏ nhỏ nhảy ra.
Không.
Là thỏ lớn lớn đúng.
Chưa lộ ra ngoài.
Vẫn bị nội y che lấp đi.
Chỉ là nói, ngực hắn trước đó thì như vùng đất bằng phẳng, mà ngực hiện tại thì như đồi núi gập gềnh.
Thật khó tin.
Diệp Thiên Dật ngây ngốc cả người.
Cái này...
Mộc Vân... chính là con gái à?
Ôi má ơi?
Không phải chứ?
Giọng nói khi nàng nói chuyện mặc dù không giống với đàn ông cho lắm, nhưng cũng là loại giọng dày trầm ấm, nhưng mà cũng không tới mức khiến người ta nghĩ giọng nói của nàng là giọng của con gái, hơn nữa, bộ ngực kia là có ý gì nhỉ?
Cái thứ này, to như thế mà lại có thể dùng băng vải để bóp lại được à? Sau khi bóp lại thì như một vùng đất bằng phẳng, điều này cũng quá khoa trương rồi đó.
Sau khi tháo dải băng vải ra thì Mộc Vân cũng cởi quần áo của mình ra.
Chết tiệt...
Hai con thỏ lớn này hoàn toàn nhảy ra ngoài rồi.
Diệp Thiên Dật:???
Chết tiệt?
Ôi mẹ ơi.
Chết tiệt?
Chết tiệt?
Cmn trời ạ.
Cái này cũng...
Cái này cũng...
Quá trắng rồi nhỉ?
Rất...
Mặt nước rất trắng, ánh trăng rất trắc, cây và hoa cũng rất trắng...
Mộc Vân cúi đầu sau đó đỡ lấy hai ‘chú thỏ’ lớn của mình.
“Khiến ngươi phải chịu khổ rồi.”
Mộc Vân cúi đầu nói một câu như thế.
Rõ ràng là đang nói với hai ‘chú thỏ’ kia của mình rồi.
Diệp Thiên Dật: “...”
Giọng nói của nữ.
Là giọng nói của nữ rõ ràng.
Mộc Vân này...
Thật sự là con gái.
Giọng nói này...
Nghe thật là hay.
Không tính là ngự tỉ nhưng mà cũng tuyệt đối là giọng nói của thiếu nữ cực kì dễ nghe.
Thật ra thì bản thân Diệp Thiên Dật không cần phải hoài nghi gì cả.
Hai ‘chú thỏ’ kia cũng đã bày hết ra trước mặt mình rồi, còn có thứ gì phải hoài nghi nữa chứ?
Oa!
Thì ra Mộc Vân chính là con gái, chẳng trách được bình thường ít nói thế, cũng chẳng bao giờ tham gia những hoạt động tập thể.
Chỉ là...
Vì sao nàng lại phải giả vờ làm con trai?
Chắc chắn là có nguyên nhân cực kì quan trọng.
Nhưng mà, cũng không cần thiết phải tới đây để tắm rửa chứ? Tắm ở trong bồn tắm ở nhà mình không phải là tốt hơn à?
Dù sao thì bọn họ cũng sẽ không tự tiện đi vào phòng của nàng.
Ai mà biết được.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.
Diệp Thiên Dật lẩm bẩm trong khi chảy hết cả nước miếng ra.
Mộc Vân nhẹ nhàng khoát nước lên cơ thể xinh đẹp hoàn mĩ của mình.
Đặc biệt là khi nhìn thấy hai ‘chú thỏ’ kia bị bản thân trói buộc đỏ hồng cả lên, trong lòng thật sự có chút đau khổ.
Nàng tắm rửa nhưng vẫn chú ý tới tình hình ở xung quanh.
Bình thường nơi này chẳng có người nào tới cả, nàng hoàn toàn làm rõ rồi mới tới đây.
Sự thật cũng chứng minh, nhiều ngày như thế rồi, quả thật từ trước tới giờ chẳng có người nào tới lúc mình đang tắm rửa cả.
Diệp Thiên Dật thở dài một hơi.
“Vẫn nên đi thôi.”
Thế này thật sự không tốt lắm.
Mỗi một người đều có quyền riêng tư, có lẽ người ta mắc chứng nghiện sạch sẽ cũng nên.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thấy bình thường, suy cho cùng thì trong kí túc của bọn họ cũng có hai người đàn ông.
Nhưng mà Diệp Thiên Dật lại nghi ngờ.
Nếu ngươi muốn ruồng bỏ cái này thì vì sao bản thân ngươi không trở thành một trong trăm linh tám đỉnh phong, bất cứ một người nào trong top một trăm linh tám đều có ngọn phong của chính mình, khi chưa được sự đồng ý của ngươi thì chẳng ai có thể lên được, trừ khi là khiêu chiến, thật là tự tại biết bao nhiêu.
Hơn nữa, Diệp Thiên Dật còn biết, Mộc Vân có bản lĩnh này, nàng vẫn luôn cố ý ẩn giấu thực lực của bản thân, giống như là tham gia khảo hạch lần trước, nàng rõ ràng có thể đạt được thành tích tốt hơn, nhưng lại luôn cố ý không lấy được.
Diệp Thiên Dật nhún nhún vai, sau đó lặng lẽ quay người chuẩn bị rời đi.
Ngươi nói có trùng hợp hay không...
Loạt xoạt...
Diệp Thiên Dật vừa mới nhấc chân thì đạp trúng một nhánh cây.
“Ai?”
Mộc Vân vốn dĩ vẫn tương đối thả lỏng, tựa vào thành hồ tận hưởng việc tắm gội này, vừa nghe thấy tiếng động thì cả người lập tức cảnh giác.
Mộc Vân lập tức nhảy lên từ trong nước, cũng đồng thời túm lấy quần áo khoác vào người.
Chỉ là nàng không kịp buộc hai ‘con thỏ’ kia lại.
Mộc Vân đứng ở bên bờ, ánh mắt cảnh giác lạnh lùng như băng nhìn về phía phát ra tiếng động.
“Đi ra.”
Nàng quát to một tiếng.
Lúc này thậm chí còn quên giấu cả giọng nói đi.
Diệp Thiên Dật ngượng ngùng đứng ở phía sau lùm cây.
Chạy ư?
Phản ứng đầu tiên đó chính là chạy.
Dù sao thì cũng quá ngượng ngùng.
Chỉ là, nếu như chạy thì lại không đúng với cách làm người của Diệp Thiên Dật hắn.
Hắn chẳng làm cái gì sai cả.
Hắn lại không biết Mộc Vân là con gái, nếu như hắn biết Mộc Vân là con gái, thì hắn cũng chẳng tới mức làm ra chuyện đi nhìn trộm con gái nhà người ta tắm rửa thế này.
Mặc dù Diệp Thiên Dật vô sỉ thật, không cần thể diện thật, nhưng mà hắn cũng có giới hạn của mình chứ?
Lúc này mà chạy thì còn xấu hổ hơn ấy.
“Đi ra, nếu không ta sẽ ra tay.”
Lúc này Mộc Vân lại hét lên một tiếng.
“A... cái này... nếu như ta bước ra, thì ngươi sẽ không ra tay chứ?”
Diệp Thiên Dật hỏi một câu.
Mộc Vân cũng vừa mới lấy lại bình tĩnh từ trong hoảng loạn.
Nàng thật ngốc, nói nhiều thế làm gì không biết.