Sau đó một luồng sức mạnh bạo phát ra, nàng trực tiếp đánh về phía Diệp Thiên Dật.
“Từ từ từ từ, đừng đừng, ta ra đây.”
Sau đó Diệp Thiên Dật xấu hổ bước ra.
Mộc Vân nhìn thấy người vừa đi ra.
Diệp Thiên Dật...
Làm sao lại có thể là người này chứ?
“À ừ, thật là ngại quá, ta thức dậy lúc nửa đêm không ngủ được nữa nên tùy tiện đi dạo một chút, ai mà biết được lại dạo tới nơi này, ai mà biết nơi này lại có con gái đang tắm gội cơ chứ, thế nên ta ngây ngốc hết cả người rồi, ta suy đi nghĩ lại cũng không biết phải làm gì khi gặp phải loại tình huống này, đúng không? Có nhà tắm rồi thì ai lại tới đây mà tắm gội nữa chứ, hơn nữa lại còn lộ thiên nữa, không sợ bị người khác nhìn thấy à, đều là vô tình gặp phải mà thôi, thật đó.”
Diệp Thiên Dật nở một nụ cười vô hại với nàng.
Mộc Vân cau mày.
Khốn nạn thật.
Nhưng mà có gì nói nấy, mặc dù hiện tại nàng cực kì phẫn nộ, nhưng dường như lời của Diệp Thiên Dật nói cũng rất có lý.
Nơi này vốn dĩ là lộ thiên, cũng không phải là nơi riêng tư của một mình nàng, không cẩn thận bị ai bắt gặp thì bản thân cần phải lo lắng là nàng, hơn nữa vẫn tồn tại những chuyện có khả năng như vậy.
“Ngươi tới từ lúc nào?”
Mộc Vân lạnh lùng hỏi.
“Vừa mới tới, chính là vừa mới tới, ta vừa tới còn chưa được một phút đâu, ta vừa hay đi tới nơi này thì dẫm vào nhánh cây, sau đó giọng nói của ngươi truyền ra, dọa ta nhảy dựng lên, ta chưa nhìn thấy gì hết, thật đó.”
Mộc Vân không xác định được lời nói của Diệp Thiên Dật là thật hay giả.
Nhưng mà nàng có một loại nghi ngờ, cũng trùng hợp thật.
Nàng hoài nghi có phải bản thân vừa mới ra ngoài, ngay sau đó Diệp Thiên Dật lại lẻn tới đây hay không?
Có khả năng như thế, nhưng mà nàng không có bằng chứng.
Nhưng mà...
Nếu như dựa vào lời nói của Diệp Thiên Dật vừa nói thì nàng chắc hẳn là chưa bị lộ hàng đâu nhỉ?
Thế thì, Diệp Thiên Dật cũng sẽ không biết được bản thân nàng thật ra chính là Mộc Vân, Mộc Vân kia hiện tại vẫn đang ngủ trong phòng, nếu như dựa vào những lời mà Diệp Thiên Dật nói, thì nàng trước mặt Diệp Thiên Dật bây giờ chắc hẳn chỉ là một người của học viện Võ Thần mà thôi, là một người con gái mà Diệp Thiên Dật chưa từng gặp mặt mà thôi.
“Đi đi.”
Mộc Vân hét lên với Diệp Thiên Dật một tiếng.
“Được được được, ta đi, ta đi ngay đây.”
Diệp Thiên Dật như thoát được gánh nặng, sau đó chuẩn bị rời đi.
Nói dối như thế này cũng được nhỉ?
Dù sao thì cũng không thể nói hắn cả một đường đều lặng lẽ lẻn theo sau được, đúng không?
Hơn nữa, cho dù nàng có nghi ngờ thì nàng cũng chẳng có chứng cứ nào hết cả, Diệp Thiên Dật chỉ cần cắn chặt miệng không nhận là được rồi.
Sau đó Diệp Thiên Dật quay người chuẩn bị rời đi.
Ước chừng tên của cô gái này cũng là giả nhỉ.
Ừm, khẳng định là giả.
“Đợi đã.”
Mộc Vân đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sau đó nàng lắc mình một cái rồi xuất hiện trước mặt Diệp Thiên Dật.
Hương thơm ngào ngạt.
Wowww.
Tại sao khi mà ở chung một mái nhà với Mộc Vân thì lại chẳng có hương thơm ngọt ngào như thế này chứ? Làm sao bây giờ lại có hương thơm ngọt ngào chỉ thuộc về con gái như thế này?
“Cái gì cơ?”
Diệp Thiên Dật nghi ngờ hỏi.
Mộc Vân cúi đầu nhìn một cái.
Khoảnh khắc tiếp theo thì nàng thẹn quá hóa giận, ngưng tụ một luồng sức mạnh lớn vào nắm đấm đánh về phía Diệp Thiên Dật.
Cũng may mà Diệp Thiên Dật nhanh tay nhanh mắt, giơ tay ra đỡ.
Ầm!
Lúc hai nắm đấm chạm vào nhau thì sức mạnh cực lớn này khiến cho cây cối xung quanh lay động, cũng truyền ra tiếng vang cực lớn.
“Nói dối.”
Mộc Vân tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật, sức mạnh của cơ thể đang kéo dài ra.
Nàng không phải là đứa ngốc.
Vừa rồi nàng tới đã liếc nhìn một cái rồi.
Dấu chân của Diệp Thiên Dật trên mặt đất cực kì rõ ràng, quan trọng nhất là, dấu chân của Diệp Thiên Dật dưới tán cây rất nhiều, hoàn toàn không giống với những gì mà hắn nói, hắn rõ ràng là đã ở đây một khoảng thời gian rất lâu rồi, thế nên mới để lại nhiều dấu chân như thế ở vị trí đứng chứ.
Hắn đều nhìn thấy hết rồi.
Hắn cài gì cũng đều nhìn thấy hết rồi.
Hắn đang giả ngốc mà thôi.
Bao gồm cả việc hắn chắc chắn cũng biết rằng nàng chính là Mộc Vân.
“Ấy ấy, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Diệp Thiên Dật cũng đã nghĩ tới vấn đề về dấu chân rồi, thế thì chỉ có thể bị bại lộ thôi.
Sau đó Mộc Vân lại lao về phía Diệp Thiên Dật một lần nữa.
Diệp Thiên Dật chạy, nàng đuổi theo.
Hai người vừa đánh vừa đuổi nhau ở hậu sơn này.
“Đừng đánh nữa, đừng đuổi nữa, hiểu lầm, đều là hiểu lầm hết. Cho dù ta đi theo tới đây nhưng mà ta thật sự không biết ngươi là nữ mà, ta cũng rất tò mò, ngươi còn không thể khiến người ta có chút lòng tò mò à, hơn nữa trách ai bây giờ, cũng không trách ta được, ở trong nhà có bồn tắm mà ngươi không dùng, ngươi lại cứ thích tới nơi này, bị ta nhìn thấy rồi, ta còn có thể làm gì được?”
Mộc Vân:???
Nàng tới đây bị hắn nhìn thấy rồi?
Nói ra thì là do nàng sai à?
“Khốn nạn, im miệng ngay.”
Tốc độ của nàng đột nhiên được tăng lên một bậc.
“Nè nè nè, nếu ngươi còn ra tay nữa thì sẽ thu hút thêm nhiều người tới đây đó.”
Câu nói này cực kì có tác dụng, động tác của Mộc Vân đột ngột dừng lại.
Diệp Thiên Dật đứng ở đằng kia cũng nhếch miệng cười.
“Đúng chưa, đúng chưa, chúng ta là bạn cùng phòng, hơn nữa lại còn là bạn học nữa, đều là học sinh của cô Y Thất Nguyệt, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, nào có thù oán gì chứ, lại nói chỉ là hiểu lầm mà thôi, hơn nữa, nếu như ngươi còn muốn ra tay nữa thì cẩn thận ta sẽ nói chuyện ngươi là Mộc Vân, Mộc Vân là con gái, là con gái giả trang con trai ra ngoài cho tất cả mọi người cùng biết, ta xem ngươi có sợ hay không.”
“Ngươi dám.”
Đôi mắt xinh đẹp của Mộc Vân ngưng trọng lại.
Lúc này Diệp Thiên Dật mới đánh giá kĩ nàng.
Chết tiệt.
Thật xinh đẹp.
Nàng thật sự là rất xinh đẹp.
Ưu thế khi nàng cải trang thành nam nằm ở đâu mà lại khiến mọi người không hề có nghi ngờ ư?
Nàng rất cao.
Ước chừng nàng phải cao tới một mét bảy lăm gì đó, rất cao, đôi chân dài miên man.
Mà da thịt của nàng thì lại cực kì trắng trẻo.
Quan trọng là gương mặt...
Mặt trái xoan, đôi mắt to tròn có thần, ngũ quan tuyệt đẹp, hơn nữa lúc này nàng lại đang thả mái tóc dài của mình ra.
Nhất là lúc này trên người nàng còn hơi ướt át, quần áo mặc trên người cũng chỉ tùy tiện hai bộ mà thôi, đặc biệt cực kì nữ tính.
Thoạt nhìn thì nàng với Bạch Hàn Tuyết trạc tuổi nhau, cũng không được coi là thiếu nữ mười mấy tuổi, nhưng cũng chỉ khoảng hơn hai mươi mà thôi, cũng tính là thiếu nữ nhỉ, thật là xinh đẹp.
Giá trị nhan sắc này, tuyệt đối không thua đám người Dao Tịch, Y Nhân Tuyết, hoặc bất cứ em gái nào trong học viện Võ Thần hết. Mỗi người đều có giá trị riêng.
Nếu như đặt Lưu Ly Vũ ở trước mặt nàng mà so sánh, thì thật sự cũng chẳng phân được cao thấp.