Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 2083 - Chương 2082: Món Quà Của Tiểu Tử Nhi

Chương 2082: Món quà của Tiểu Tử Nhi
Chương 2082: Món quà của Tiểu Tử Nhi

Diệp Thiên Dật cứ nhìn tờ giấy trắng là nàng.

Nàng sẽ bị lừa chết cho mà xem.

Diệp Thiên Dật có y thuật rất giỏi rất giỏi, và những thứ này đều có thể giải thích được bằng tri thức của Diệp Thiên Dật.

Nhưng mà, một sự tồn tại tột đỉnh không thể hơn được nữa, sử dụng một đại chiêu đỉnh chóp, sau đó tu vi cạn kiệt, mất đi trí nhớ, thì trở thành một tờ giấy trắng.

Lúc trước, nàng là một người từ ánh mắt tới giọng điệu khi nói chuyện đều không hề có cảm xúc của con người.

Điểm này thì kiến thức của Diệp Thiên Dật không thể nào giúp nàng giải thích được.

Mà người con gái này, sự tồn tại của nàng tuyệt đối không đơn giản.

Đại điện này, chắc hẳn là để giam cầm nàng, người nào làm, nàng là chính phái hay phản diện, Diệp Thiên Dật cũng không biết được.

Chỉ là hiện tại, cảm giác mà nàng đem đến cho Diệp Thiên Dật rất tốt rất tốt.

“Tiểu Tử Nhi.”

Diệp Thiên Dật nhìn nàng.

“Sau này ngươi cứ tiếp tục ở lại Tiểu trấn Bắc Phong đi nha.”

Diệp Thiên Dật do dự một chút nhưng vẫn nói.

Hắn cân nhắc rất lâu rồi, hắn không thể đưa Tiểu Tử Nhi này đi theo được, thật sự là không tiện.

Đúng khoảnh khắc đó thì Diệp Thiên Dật thấy mắt của Tiểu Tử Nhi trực tiếp đỏ lên.

“Không muốn.”

Nàng nhào vào lòng Diệp Thiên Dật mà khóc toáng lên.

“Tiểu Tử Nhi không muốn rời xa đại ca ca... Tiểu Tử Nhi không muốn đi... hu hu hu.”

Ngươi nói xem, Diệp Thiên Dật có thể chịu nổi kiểu này không?

Nhất là khi nàng khóc một cách buồn bã như thế, giống như là làm mất thứ quý giá mà bản thân mình yêu thích nhất.

“Sau này Tiểu Tử Nhi… sau này sẽ ngoan ngoãn, sẽ cực kì nghe lời đại ca ca, tuyệt đối... tuyệt đối không làm cho đại ca ca giận hu hu huh...”

Nàng nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Thiên Dật, chôn cái đầu nhỏ trong vòng tay của Diệp Thiên Dật mà khóc.

Trời ạ.

Diệp Thiên Dật thở dài trong lòng một cái.

“Nhưng mà... ngươi đi theo ta thì sẽ rất nguy hiểm.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Không muốn... không muốn, không muốn đâu.”

Nàng vừa khóc vừa không ngừng lăc lắc cái đầu nhỏ.

Haizzz.

Diệp Thiên Dật lại thở dài lần nữa.

Hắn... không nhẫn tâm được.

“Được rồi, thế thì sau này Tiểu Tử Nhi cứ đi theo ta vậy.”

Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng.

Nhưng mà trong lòng lại có chút không thoải mái.

Mặc dù hiện tại thì ngây thơ yếu ớt như một tờ giấy trắng, nhưng mà Diệp Thiên Dật biết nàng của thực tế là như thế nào, thế nên những động tác vuốt ve vỗ về thế này đối với Diệp Thiên Dật vẫn có chút không thích ứng được.

“Hức hức...”

Tiểu Tử Nhi nức nở ngẩng đầu lên, đôi mắt to đã đỏ ngàu lên vì khóc, mang theo dáng vẻ ấm a ấm ức, đáng thương hề hề nhìn Diệp Thiên Dật, khiến hắn đau lòng muốn chết đi được.

Nhất là khi nhìn nàng nhỏ như thế...

“Có phải là... có phải là Tiểu Tử Nhi ăn nhiều quá... khiến cho đại ca ca không vui không... thế... thế thì... sau này Tiểu Tử Nhi sẽ ăn cực ít cực ít... chỉ cần một chút là được rồi, đại ca ca đừng bỏ rơi Tiểu Tử Nhi... hu hu hu...”

Nàng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào như trong giấc mộng.

Diệp Thiên Dật: “...”

“Làm sao lại thế được chứ.”

Trong khoảnh khắc đó, suýt chút nữa thì Diệp Thiên Dật bật cười ra tiếng.

“Ăn nhiều mới tốt, ta thích ngươi ăn nhiều, hơn nữa ta cũng nuôi được.”

Diệp Thiên Dật cười nói.

Tiểu Tử Nhi lau nước mắt.

“Thật á..”

“Đương nhiên rồi.”

Diệp Thiên Dật cười cười sờ tóc nàng.

“Không được khóc nữa.”

“Vầng...”

Nàng ấm ức dẩu cái môi nhỏ ra, sau đó chạy tới và ôm lấy Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật không hiểu, làm sao nàng lại bám dính lấy mình như thế chứ?

Mặc dù hiện tại tâm trí của nàng thật sự chỉ là một đứa bé gái bảy tám chín tuổi ngây thơ mà thôi, nhưng mà cũng không thể nói được việc, gặp một người xa lạ lại không có chút kí ức nào mà lại dính người như thế chứ?

Không phải chứ, thật sự không phải tại Diệp Thiên Dật cho nàng ăn ngon nên nàng mới vậy chứ?

Bởi vì lúc trước, hình như nàng có chút chống đối và cảnh giác đối với Diệp Thiên Dật, nhưng mà chỉ mới cho ăn một bữa no nê thì sau đó...

Ôi trời.

Tờ giấy trắng này cũng quá ngây thơ rồi.

Sau đó hai người ngồi ở căn phong nhỏ mà Diệp Thiên Dật tạo ra.

“Tiểu Tử Nhi, ngươi chẳng nhớ cái gì hết cả à? Một chút cũng không nhớ à?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

Tiểu Tử Nhi mắt đang còn hơi hơi đỏ lắc đầu trả lời.

“Đại ca ca, Tiểu Tử Nhi sao lại chẳng nhớ gì cả thế?”

Nàng nghi ngờ hỏi lại Diệp Thiên Dật.

“Bởi vì có thể là do có người xấu làm chuyện gì xấu với Tiểu Tử Nhi rồi.”

“Vầng...”

Diệp Thiên Dật nói như thế thì Tiểu Tử Nhi hiểu rồi.

“Khốn kiếp!”

Nàng siết chặt nắm đấm nhỏ của mình, sau đó huơ qua huơ lại một cách đáng yêu, vừa khoa tay múa chân vừa nói: “Đợi đó, Tiểu Tử Nhi sẽ đánh cho bọn họ tè hết ra quần, ha ha.”

Diệp Thiên Dật nhìn cô nhóc này đáng yêu như thế, thì thật sự nhớ tới Đoan Mộc Tiểu Tiểu, Tiểu Anh Vũ với Mộc Linh Nhi.

“Nghỉ ngơi đi.”

Diệp Thiên Dật cũng muốn nghỉ ngơi một chút.

“Dạ dạ.”

Tiểu Tử Nhi chợt nghĩ tới gì đó, sau đó lấy một thứ nhìn giống như vòng cổ tử trong cái túi nhỏ ra rồi đưa cho Diệp Thiên Dật.

“Đại ca ca, cho ngươi nè.”

Diệp Thiên Dật thắc mắc nhận lấy.

Đây là một chiếc vòng cổ, màu bạc, trên chiếc vòng này có một thanh kiếm nhỏ, thanh kiếm này chính là mặt dây chuyền.

Rất chi là nhỏ, đại khái cũng chỉ dài bằng một nửa ngón tay út của Diệp Thiên Dật.

Nhưng Diệp Thiên Dật nhìn kỹ thì mặt dây chuyền này cũng rất tinh xảo, xinh đẹp.

Mặc dù thanh kiếm này nhỏ nhưng mà thật sự rất tinh xảo, nếu như làm to ra một chút thì nhìn cực kì giống một thanh kiếm thật, một thanh kiếm có thể cực kì uy nghiêm.

Nhìn có chút không giống với những thanh kiếm bình thường khác, hơi dày dặn, tuyệt đối không phải là loại kiếm nhẹ tênh kia đâu, Diệp Thiên Dật cũng không phải cực kì thích sử dụng loại kiếm mỏng và nhẹ.

Bên trên hình như có hai mươi đường vân, vừa nhìn thì thấy hoa văn được sắp xếp một cách không có quy luật, nhưng dường như lại có phương thức quy luật có trật tự, đều đặn, trong đó còn có một đường vân có màu sắc.

Nghĩ gì chứ, đây chỉ là một cái mặt dây chuyền mà thôi.

“Cái gì đây?”

Diệp Thiên Dật hỏi một tiếng.

“Không biết, quà của Tiểu Tử Nhi tặng cho đại ca ca đó, đại ca ca không được vứt đi đâu nhé, phải luôn luôn đeo trên người.”

Diệp Thiên Dật cảm thấy thứ này không đơn giản, suy cho cùng thì Tiểu Tử Nhi cũng không đơn giản, nhưng mà...

Cảm nhận một chút, không hề có chút linh lực dao động nào, xem ra thật sự chỉ là một thứ đồ nhỏ bình thường bán đầy trong siêu thị, chỉ cần bỏ ra hai tệ là mua được rồi.

“Được, ta sẽ đeo.”

Sau đó Diệp Thiên Dật đeo cái dây chuyền lên trên cổ.

“Hi hi hi.”

Thấy như thế thì Tiểu Tử Nhi cười cực kì vui vẻ.

“Thế thì đại ca ca cũng tặng cho Tiểu Tử Nhi cái gì đi.”

Diệp Thiên Dật giải phóng sáng tạo pháp tắc, cũng tạo ra một chiếc dây chuyền màu tím tặng lại cho Tiểu Tử Nhi.

“Wowww, đẹp quá.”

Đôi mắt to tròn của Tiểu Tử Nhi sáng bừng lên, không nhịn được mà hoan hô một tiếng.

“Đẹp hả, để ta đeo lên cho Tiểu Tử Nhi.”

“Cảm ơn đại ca ca.”

Sau khi đeo lên xong, Tiểu Tử Nhi nhẹ nhàng sờ sờ vào chiếc dây chuyền xinh đẹp này, cười khúc khích “Hi hi hi.”

“Ngủ đi.”

Diệp Thiên Dật mỉm cười sờ đầu nàng.

“Dạ dạ.”

Sau đó nàng đi tới bên cạnh Diệp Thiên Dật gối lên đùi của Diệp Thiên Dật.

Hả...

“Hi hi hi.”

Tiểu Tử Nhi cười khúc khích ra tiếng, sau đó khuôn mặt nhỏ còn dụi dụi vào đùi của Diệp Thiên Dật, rồi ngáp ngủ một cái, chỉ qua một lát Diệp Thiên Dật đã nghe thấy tiếng thở đều đều của nàng.

Chắc là mệt lắm rồi.

Diệp Thiên Dật bất lực cười.

Nghĩ tới việc bản thân mình ở trong này, lúc nào cũng có cô nhóc bên cạnh, mặc dù phiền phức nhưng mà chắc hẳn cũng rất vui vẻ thú vị.

Bình Luận (0)
Comment