Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 2084 - Chương 2083: Lực Lượng Đặc Biệt

Chương 2083: Lực lượng đặc biệt
Chương 2083: Lực lượng đặc biệt

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên Dật mở mắt ra.

Mấy ngày này cũng cực kì mệt rồi, cảnh giới cũng không cao, Diệp Thiên Dật quả thật cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Tiểu Tử Nhi ôm lấy đùi của Diệp Thiên Dật, nước miếng chảy ướt hết cả quần hắn, ngủ thật là say thật là ngon giấc.

Diệp Thiên Dật không nỡ làm nàng thức giấc nên ngồi yên không động đậy.

Một lúc sau, Tiểu Tử Nhi mới trượt ở trên đùi của Diệp Thiên Dật xuống.

Cạch một tiếng, đầu nện xuống mặt đất.

“Đau quá.”

Tiểu Tử Nhi nâng cái đầu nhỏ, nước mắt chảy ra, mặt mũi ấm ức ngồi dậy.

Diệp Thiên Dật nhanh chóng mở mắt ra nhìn.

“Ta xem xem có sao không nào?”

Diệp Thiên Dật vội vàng kiểm tra.

Vẫn may, không có việc gì cả.

“Đau quá.”

Tiểu Tử Nhi ấm ức dẩu môi ra.

Hiển nhiên là nàng đã hoàn toàn dựa dẫm vào Diệp Thiên Dật, nên sau khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật lại càng ấm ức hơn, giống như con cái khi bị ấm ức mà sau đó đột nhiên nhìn thấy cha mẹ của mình thì lập tức thể hiện ra sự ấm ức của mình luôn ấy.

Hoặc chính là cảm giác khi bạn gái bị ấm ức mà nhìn thấy bạn trai của mình ấy.

“Ngươi ấy.”

Sau đó Diệp Thiên Dật giải phóng sức mạnh thuộc tính Thủy để chữa trị cho nàng.

“Không đau nữa rồi, đại ca ca thật lợi hại.”

Tiểu Tử Nhi mang theo sắc mặt sùng bái nhìn Diệp Thiên Dật, khóe miệng hơi dương lên.

“Nào có lợi hại gì chứ, còn không lợi hại bằng Tiểu Tử Nhi.”

“Hi hi hi hi, đại ca ca là lợi hại nhất nhất nhất.”

Tiểu Tử Nhi ôm chặt lấy Diệp Thiên Dật.

“Đói chưa?”

Diệp Thiên Dật hỏi.

“Dạ dạ... đúng... đúng là hơi hơi đói.”

Tiểu Tử Nhi yếu ớt nói.

Mặc dù tối qua Diệp Thiên Dật từng nói không phải tại nàng ăn nhiều mà không muốn đưa nàng đi theo, nhưng mà Tiểu Tử Nhi cứ có cảm giác có lẽ thật sự là bản thân mình cũng ăn rất nhiều nhỉ?

Diệp Thiên Dật không khỏi cười thành tiếng.

“Nhóc con, không cần giữ lại đâu, những thứ này đều cho ngươi hết, ăn đi.”

Diệp Thiên Dật tạo ra một chút đồ ăn.

“Yeahhh! Cảm ơn đại ca ca, đại ca ca là tốt nhất.”

Tiểu Tử Nhi lại dùng sức của mình ôm chặt lấy Diệp Thiên Dật, nịnh nọt Diệp Thiên Dật một câu rồi vui vẻ ăn những đồ ăn ngon.

Không biết vì sao, Diệp Thiên Dật rất thích nhìn nàng ăn đồ ăn, cảm giác thật là thoải mái.

Sau khi ăn xong, Tiểu Tử Nhi xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, lại ợ một cái đầy đáng yêu nữa chứ.

Nàng thật sự là quá xinh đẹp, sự xinh đẹp có chút yêu diễm, yêu dị. Nhất là mái tóc trắng như tuyết kia, vẫn còn có chút màu tím pha trộn vào.

Về phần giày dép thì bản thân nàng vốn không có, Diệp Thiên Dật dùng phép tạo hóa làm cho nàng một đôi giày, cũng rất hợp với nàng.

“Ăn no chưa?”

“Nọ rồi ạ.”

“Đi, chúng ta ra ngoài thôi.”

Diệp Thiên Dật đưa Tiểu Tử Nhi bước ra ngoài.

Hai người tay trong tay dạo bước trong Tiểu trấn Bắc Phong náo nhiệt này.

Rất nhiều người tới từ ngoại giới, hiện tại trên cơ bản thì mọi người vẫn đang ở những nơi nhỏ, hẻo lánh, cảnh giới không đủ, cho nên không dám ra ngoài.

Mà Diệp Thiên Dật lại định rời khỏi Tiểu trấn Bắc Phong này, hiện tại hắn ra ngoài là vì muốn mua một tấm bản đồ.

Đối với thế giới này, hắn chỉ biết có hai đế quốc, cực kì rộng lớn, ngoại trừ cái này ra thì phần lớn là biển, hoặc là những nơi chưa phát triển, những nơi thuộc về yêu tộc. Cho dù là nơi của nhân tộc thì cũng chỉ có hai đế quốc mà thôi.

Nhưng mà cụ thể nên đi như thế nào để tới được nơi nào, nơi này đại khái thuộc về nơi nào, trình độ gì, có những loại thế lực nào, thì hắn vẫn không biết.

Con đường tiếp theo, Diệp Thiên Dật đại khái cũng đã suy nghĩ xong cho bản thân mình rồi, hoặc là có thể vào học viện nào đó, hoặc là vào tông môn nào đó, những lời này thật sự là thoải mái, cũng đủ để có được những thứ giúp nâng cao cảnh giới, hoặc là nói có thể tiếp xúc với càng nhiều người hơn.

Bởi vì thế giới này không có mạng, thế nên Diệp Thiên Dật chỉ có thể dựa vào bản đồ để tìm hiểu nơi này.

“Cô gái thật xinh đẹp.”

Tất cả những người qua đường, không cần biết có phải là người dân bản địa hay là những người tới từ bên ngoài, khi nhìn thấy Tiểu Tử Nhi thì không nhịn được mà hoàn toàn kinh ngạc, sửng sốt.

Đương nhiên, bọn họ cũng bị Diệp Thiên Dật làm cho kinh ngạc, sửng sốt.

“Tiểu ca ca, tiểu ca ca.”

Có ba cô gái nhìn như là đi cùng với nhau, các nàng chạy tới trước mắt Diệp Thiên Dật.

“Đây là con gái của ngươi à? Wowwww. Thật là xinh đẹp, thật là đáng yêu.”

Sau đó tiểu tỷ tỷ kia còn không nhịn được mà giơ tay sờ sờ vào đôi má hồng của Tiểu Tử Nhi.

Tiểu Tử Nhi trốn ra phía sau người Diệp Thiên Dật, cái tay nhỏ bất lực nắm chặt góc áo của Diệp Thiên Dật, cái đầu nhỏ yếu ớt ngẩng ra nhìn các nàng.

“Aaaaa! Thật đáng yêu quá, aaaaa.”

Ba người con gái kia bắt đầu không chịu nổi reo lên ngay trước mặt Diệp Thiên Dật.

Diệp Thiên Dật: “...”

Hắn sờ sờ mũi.

Lúc trước, khi đứng trước mặt các em giá, Diệp Thiên Dật hắn là người được hoan nghênh nhất, khi đứng trước mặt Diệp Thiên Dật thì các nàng hò hét đủ kiểu, bản thân đi cùng với Tiểu Tử Nhi, thế mà các nàng lại bị Tiểu Tử Nhi hấp dẫn hết rồi.

“Mà nè... các ngươi không thấy ta cũng rất hấp dẫn à?”

Diệp Thiên Dật lúng túng hỏi một câu.

“Hì hì, mặc dù tiểu ca ca cũng đúng là rất đẹp trai, nhưng mà ngươi không hiểu các cô gái rồi, tiểu muội muội này, ôi trời ơi, thật sự là muốn dùng tay sờ sờ nàng nha, sờ tới hư luôn nha, aaaaa. Trời ạ.”

Diệp Thiên Dật: “...”

Buồn nôn.

Quá buồn nôn.

“Cáo biệt.”

Sau đó Diệp Thiên Dật kéo Tiểu Tử Nhi chạy vội đi.

“Đại ca ca, các nàng làm sao thế?”

Trong đôi mắt to tròn của Diệp Tử Nhi ngập tràn sự hoài nghi.

Thật là kì lạ, người trên thế giới này làm sao lại đáng sợ như thế chứ.

“Các nàng... à, bởi vì Tiểu Tử Nhi quá xinh đẹp, nên các nàng mới không chấp nhận được việc Tiểu Tử Nhi lại đáng yêu như thế.”

Diệp Thiên Dật nói.

“Hi hi hi...”

Tiểu Tử Nhi cười vui vẻ.

“Này này, tiểu ca ca đừng đi mà.”

Sau đó các nàng lại đuổi theo.

Vị tiểu tỷ tỷ kia kéo lấy tay của Tiểu Tử Nhi.

Tiểu Tử Nhi sợ hãi vội vàng rút tay về.

“Ta nói này ba vị, chúng ta còn có rất nhiều việc, cũng rất bận rộn, chúng ta đều là những người tới từ bên ngoài, cần nhanh chóng nâng cao cảnh giới.”

Diệp Thiên Dật thể hiện bản thân mình rất chua ngoa.

Đáng ghét, các người không phải là đi theo bản soái mà vẫn muốn bản soái phải chấp thuận theo các người à? Còn muốn chơi với Tiểu Tử Nhi ư? Không cho phép.

“Được rồi.”

Các nàng chỉ đành thất vọng nhìn Diệp Thiên Dật đưa Tiểu Tử Nhi rời đi.

Sau đó thì đúng vào lúc này...

“Ta... làm sao ta cứ cảm thấy...có chỗ nào sai sai ấy.”

Sắc mặt của người vừa mới kéo tay của Tiểu Tử Nhi rất kém, vừa mới nói xong câu này thì cả người nàng ngã xuống đất.

“Tiểu Mạn.”

“Tiểu Mạn, ngươi sao rồi?”

Hai em gái ở bên cạnh sửng sốt hét to lên, hoảng hốt nâng nàng dậy, nhưng mà nàng đã không còn năng lực hành động nữa, đã hôn mê rồi.

“Tiểu Mạn, ngươi đừng dọa ta.”

Diệp Thiên Dật nghe thấy động tĩnh như thế thì quay đầu lại nhìn một cái, lông mày chau lại.

“Thương Sinh Chi Đồng.”

Dưới tác dụng của Thương Sinh Chi Đồng thì trạng thái của cô gái tên là Tiểu Mạn kia đang suy sụp, thậm chí nếu như không trị liệu thì chắc chắn sẽ chết.

Diệp Thiên Dật lại quay lại.

“Để ta xem xem.”

Dau đó Diệp Thiên Dật kiểm tra cho nàng một lượt.

“Đây là gì thế?”

Không phải độc, là thứ mà Diệp Thiên Dật chưa từng gặp phải đang gặm nhấm cơ thể của nàng.

Bình Luận (0)
Comment