Trương thành chủ kia hung hăng cắn răng.
Hắn phải nắm lấy thời cơ trước mắt!
Nếu như vậy, sẽ tương xứng với việc có người đứng sau là Thiên Đạo cảnh rồi! Người đứng sau này, hắn không nỡ thả ra!
Trương thành chủ nhận lấy một bình ngọc nhỏ mà Văn Bất Nhã đưa.
“Văn tôn giả, xin ngươi yên tâm, chuyện này tại hạ sẽ giúp!”
Văn Bất Nhã gật gật đầu, sau đó nâng chén lên: “Vậy thì đa tạ Trương thành chủ!”
...
Một bên khác, Diệp Thiên Dật đi cùng Tiểu Tử Nhi cũng đã thấy được Bắc Hải thành.
“Wow...”
Tiểu Tử Nhi nhìn Bắc Hải thành to lớn trước mắt, há to miệng.
Thật ra thành này là một thành nhỏ, cũng không có uy nghiêm như vậy, nhưng so với tiểu trấn đúng là lớn hơn nhiều, cũng uy nghiêm hơn nhiều.
Có rất rất nhiều người ra ra vào vào!
Người ở đại lục này rất nhiều, ngươi tuyệt đối không thể nghĩ đại lục này chỉ có hai đế quốc, nên ở đây cũng rất ít người.
Hoàn toàn không phải!
“Thật lớn, thật náo nhiệt.”
Tiểu Tử Nhi nhìn cổng thành với đôi mắt to lấp lánh!
Cổng thành có rất nhiều cáo thị, cũng có rất nhiều võ giả, bọn họ xem ra kết bè kết đội có tổ chức là nhiều hơn, hẳn là kiểu dong binh đoàn, làm nhiệm vụ kiếm tiền nuôi gia đình hoặc là mua linh khí mà mình muốn.
Cái này ở bên ngoài cũng là một loại hiện tượng rất phổ biến, chỉ là Diệp Thiên Dật và người đứng bên cạnh hắn đều không tiếp xúc với cái này.
“Đi, chúng ta đi vào ăn gì đó ngon ngon trước.”
“Yeahhh! Cám ơn đại ca ca.”
Tiểu Tử Nhi lôi kéo tay Diệp Thiên Dật, hai người vui vẻ đi vào.
“Bẩm báo thành chủ, có vẻ như người ngươi muốn tìm vừa tiến vào thành trì!”
Phía trên thành trì, một người cung kính hành lễ nói với Trương thành chủ.
“Ừm! Bổn thành chủ đã thấy!”
Trương thành chủ chắp tay sau lưng, đứng trên tường thành nhìn ra bên ngoài thản nhiên nói.
Vừa rồi hắn tận mắt thấy Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi đi vào thành.
Không chắc chắn lắm, cho nên sau khi thuộc hạ của hắn nói, hắn đã xác định bọn họ đã tới.
“Phân phó xuống dưới, lặng lẽ đi theo bọn họ, xem bọn họ đi vào tửu quán nào.”
“Vâng!”
Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi ở trong Bắc Hải thành náo nhiệt, Bắc Hải thành mặc dù chỉ là một thành nhỏ, nhưng là dù sao cũng là thành trì, có thể thu hút nhiều người tới nơi này.
“Chúng ta đi đến đây ăn đi.”
Diệp Thiên Dật xoa đầu nhỏ của Tiểu Tử Nhi chỉ vào một tửu quán xem ra cũng rất lớn bên cạnh.
“Dạ dạ, được ạ.”
Mặc dù Diệp Thiên Dật có thể phóng thích phép tạo hóa tạo ra thức ăn, nhưng không thiếu chút tiền ấy, ngồi ăn cơm ở tửu quán cũng rất tốt.
“Tiểu nhị, đem hết những món ngon trong quán lên đây, thêm một bình rượu ngon.”
Diệp Thiên Dật sau khi cùng Tiểu Tử Nhi đi vào ngồi ở kia hét to một tiếng.
“Vâng thưa thiếu hiệp, thiếu hiệp uống trà trước, xin chờ một chút! Đồ ăn sẽ xong ngay.”
Diệp Thiên Dật sau đó nói với Tiểu Tử Nhi: “Chúng ta cơm nước xong xuôi, ta đi ra ngoài một chuyến, đến lúc đó đi đến một quán trọ, Tiểu Tử Nhi ở trong phòng ngủ một giấc nha, nghỉ ngơi thật tốt, chờ ta trở lại.”
Diệp Thiên Dật dự định đi ra bên ngoài giết một vài yêu thú trước, sau đó cảnh giới tăng lên tới Pháp Tắc cảnh, cũng được rồi, hiện tại là Huyền Thiên cảnh thập giai.
Đến được Pháp Tắc cảnh đó là sự vượt qua một cấp độ cao, với năng lực của Diệp Thiên Dật, nâng cao hơn nhiều so với người khác.
“Không muốn không muốn không muốn!”
Cái đầu nhỏ của Tiểu Tử Nhi lắc như trống lắc vậy.
“Tiểu Tử Nhi muốn đi cùng đại ca ca một lần, một giờ một khắc cũng không muốn xa đại ca ca, không muốn không muốn không muốn.”
Diệp Thiên Dật vuốt trán.
“Ta không phải là muốn bỏ rơi ngươi.”
Tiểu Tử Nhi chạy tới lập tức nhào vào lòng Diệp Thiên Dật.
“Không muốn không muốn không muốn.”
Cái đầu nhỏ của nàng vùi vào ngực Diệp Thiên Dật, âm thanh giống như sắp khóc.
Bởi vì trong mắt của nàng, Diệp Thiên Dật có thể thật sự là vì muốn bỏ rơi nàng, nàng rất sợ hãi.
“Được được được, mang theo Tiểu Tử Nhi, mang theo Tiểu Tử Nhi.”
...
Dưới bếp.
Một người đàn ông mặc trang phục nhân viên đi vào.
“Người của phủ thành chủ.”
Người kia sau khi đi vào trực tiếp nói rõ thân phận.
Đầu bếp lập tức cung kính hành lễ.
“Bái kiến đại nhân!”
Người đàn ông trung niên gật đầu, nói: “Hiện tại người đang làm thức ăn cho hai người khách bên ngoài vừa mới đến đúng không?”
“Đúng vậy đại nhân!”
“Ừm, làm nhanh đi! Đừng để lộ ra bất cứ tin tức nào!”
“Vâng!”
Bọn họ cũng không biết làm gì.
Sau đó thức ăn đã được mang lên.
Bên trong những thứ này đều không có hạ độc.
Bởi vì nếu bọn họ muốn thành công, cần hạ độc vào mấy món sau, trước mắt ăn vào không sao, thì sẽ trở nên ít cảnh giác đối với những món sau.
“Đây là món cuối cùng rồi sao?”
Bếp sau, người đàn ông trung niên kia hỏi.
“Đúng vậy đại nhân!”
“Được!”
Sau đó bọn họ trơ mắt nhìn người đàn ông trung niên kia hạ độc trong món ăn này.
“Được rồi, mang lên đi.”
“Cái này... đại nhân...”
Hắn sau đó ném qua một túi kim tệ.
“Làm việc các ngươi nên làm, những gì không nên nói thì không cần nói!”
“Vâng, vâng!”
Rất nhanh, món ăn cuối cùng đã được mang lên.
Đây là món gà quay.
“Thiếu hiệp, đã lên xong món cuối cùng rồi.”
Diệp Thiên Dật nhẹ gật đầu.
“Ô... wow.”
Cái miệng nhỏ Tiểu Tử Nhi trước mặt Diệp Thiên Dật phình lên, nhét đầy thức ăn, sau khi nhìn thấy món gà quay hấp dẫn này, đôi mắt to tròn sáng lên.
Sau đó nàng lấy một cái đùi gà to cắn xoẹt xoẹt.
“Con bé này, nuốt hết trong miệng rồi hẵng ăn thêm.”
Diệp Thiên Dật cười nhìn nàng.
“Hì hì hì.”
Tiểu Tử Nhi cười ngây ngô.
Hiện tại cảnh giới của Diệp Thiên Dật vẫn ổn, nhưng cũng cần phải ăn, hắn cũng xé một cái đùi gà.
Lúc đưa đùi gà lên miệng, động tác Diệp Thiên Dật dừng lại.
Có độc!
Đối với Diệp Thiên Dật mà nói, kỳ thật hắn đã đạt đến trình độ thậm chí có thể phát giác ra loại độc không màu không mùi!
Mà độc ở đây, ít ra những người mà Diệp Thiên Dật đã tiếp xúc, chất độc bọn họ có thể có được, trong mắt của Diệp Thiên Dật chỉ là trò trẻ con trong trò trẻ con.
Diệp Thiên Dật ngẩng đầu liếc nhìn Tiểu Tử Nhi.
Nàng không suy nghĩ gì thêm, nhét đùi gà vào trong cái miệng nhỏ nhắn.
Diệp Thiên Dật không nói gì.
Độc này, rất lợi hại, thậm chí có thể có hiệu quả trong thời gian rất ngắn, hơn nữa nó là loại độc có thể làm chết người! Nhất là đối với Diệp Thiên Dật mà nói, loại độc này, Thiên Đạo trúng cũng sẽ phải chết!
Nhưng Diệp Thiên Dật hiểu rất rõ về độc! Hơn nữa hắn từ bên ngoài đi vào nên mang theo rất nhiều đan dược, cho dù không phải nhằm vào việc giải độc này, hiệu quả của những đan dược khoa trương kia cũng đủ để giải độc này rồi.
Là ai chứ?
Diệp Thiên Dật đại khái đoán được, hoặc là Văn Bất Nhã, hoặc là người nào từ bên ngoài tới để mắt tới hắn, cho người giết hắn.
Khả năng là Văn Bất Nhã lớn hơn.
Diệp Thiên Dật phải giết chết hắn mới được!
Có cách để giết chết hắn!
Thẻ Vương Bát.
Nhưng điều đáng xấu hổ bây giờ là, dùng thẻ Vương Bát, nhưng cảnh giới của Diệp Thiên Dật không đủ, không phá được phòng ngự của hắn, không gây ra thương tổn được, giết không chết!