Thật là phiền!
Nhiều đồ vật ở thế giới bên ngoài đều không dùng được!
Diệp Thiên Dật cũng không có Huyền Thiên Độc Khí, hiện tại cảnh giới này căn bản không giết chết được Thiên Đạo!
Về phần thẻ Chiến Thần, có thể khiến Diệp Thiên Dật có được tu vi mạnh mẽ, nhưng dùng thứ này để giết một phế vật Thiên Đạo cảnh, Diệp Thiên Dật cảm thấy thật là lãng phí!
Một ngàn vạn giá trị cuồng ngạo một tấm thẻ, ai nỡ dùng chứ.
Nhưng mà...
Diệp Thiên Dật có cách!
“Tiểu Tử Nhi.”
Diệp Thiên Dật nhẹ nhàng nói với Tiểu Tử Nhi.
“Ô……. Tiểu ca ca.”
Tiểu Tử Nhi nghi hoặc nhìn Diệp Thiên Dật.
“Đợi chút nữa ta làm thế nào thì ngươi làm thế nhé.”
Diệp Thiên Dật nói.
Nàng chớp đôi mắt to mơ màng, sau đó gật đầu.
Về phần trúng độc, chỉ cần kịp thời, Diệp Thiên Dật dám cam đoan tuyệt đối không sao.
Sau đó Diệp Thiên Dật cũng ăn miếng gà quay.
“Thế nào? Ăn chưa?”
Bếp sau, người đàn ông trung niên kia hỏi một tiếng.
“Ăn rồi, hai người đều ăn rồi.”
Tiểu nhị nói.
“Tốt!”
Một lát sau.
“Tiểu Tử Nhi, ngươi nằm xuống trước đi, không được nhúc nhích, không lên tiếng, giống như ngủ thiếp đi vậy, bất luận nghe được cái gì, cũng không được cử động.”
Diệp Thiên Dật nhỏ giọng nói.
“Ơ... Được.”
Bịch _ _ _
Sau đó đầu của Tiểu Tử Nhi ngã xuống trên mặt bàn.
Diệp Thiên Dật đã lặng lẽ cho Tiểu Tử Nhi và mình uống giải độc đan rồi.
“Tiểu Tử Nhi!”
Sau đó Diệp Thiên Dật làm ra bộ dạng hốt hoảng đứng lên.
Lúc đứng lên, Diệp Thiên Dật bày ra một bộ dạng rất đau đớn, sau đó ngất đi, nằm ngã sấp xuống mặt bàn.
“Chết tiệt! Thức ăn này có độc!”
Mấy người bàn bên cạnh thấy cảnh này, bị dọa đến mức nôn hết đồ ăn trong miệng ra, sau đó chạy ra ngoài.
Bếp sau, người đàn ông trung niên kia đi ra, nhìn hai người.
“Thành chủ đại nhân, đã trúng chiêu rồi.”
Hắn sau đó trong tay lấy ra một thứ giống như là la bàn, nhìn lên trên nói
“Nhìn kỹ!”
Một lát sau, Trương thành chủ kia mang theo mấy người vội vàng tới tửu quán.
“Ah.”
Ánh mắt Trương thành chủ nhìn Diệp Thiên Dật bọn họ, sau đó khinh thường cười một tiếng.
“Văn tôn giả, qua đây đi.”
Văn Bất Nhã sau đó từ bên ngoài đi vào.
Nhiều người qua đường bên ngoài đều nghi ngờ nhìn qua, nhưng không nhìn thấy gì.
“Hừ.”
Văn Bất Nhã nhìn Diệp Thiên Dật năm gục ở đây, cười lạnh một tiếng.
“Tiểu tử, không nghĩ tới đúng không, lại trúng chiêu của bản tôn tại đây.”
Văn Bất Nhược bật cười.
“Đúng vậy, thật không ngờ tà tâm của ngươi vẫn không thay đổi, nhưng ta vẫn chưa trúng chiêu của ngươi.”
Giọng của Diệp Thiên Dật đột nhiên truyền đến.
Văn Bất Nhã đôi mắt đột nhiên ngưng tụ.
“Cái gì?”
Sau đó Diệp Thiên Dật đứng lên, còn Văn Bất Nhã trực tiếp biến thành một con rùa rơi trên mặt đất.
Mọi người: ???
Bọn người Trương thành chủ chết lặng nhìn Văn Bất Nhã.
Cái này??
Cái này cái này cái này??
“Một tên tiểu nhân, làm lãng phí nhiều giá trị cuồng ngạo của ta như vậy!”
Bởi vì Diệp Thiên Dật đã không thể lại phục chế hắn, cho nên Diệp Thiên Dật chỉ có thể dùng thẻ Vương Bát.
“Tiểu Tử Nhi, dẫm hắn.”
“Được!”
Tiểu Tử Nhi ngây ngô trả lời, sau đó đứng lên vịn cái bàn dùng lực giẫm con rùa kia.
“Đồ khốn kiếp, ai cho ngươi ức hiếp đại ca ca, ngươi thật xấu xa, giẫm ngươi
giẫm ngươi giẫm ngươi.”
Ánh mắt Diệp Thiên Dật nhìn về phía bọn người Trương thành chủ kia.
Trong lòng Trương thành chủ hơi hồi hộp.
Tình cảnh này, đã vượt ra khỏi nhận biết của hắn!
Cái khác hắn có lẽ không hiểu, nhưng chí ít hắn biết rõ rằng, Văn Bất Nhã này là tu vi Thiên Đạo cảnh, tu vi Thiên Đạo cảnh hiện tại biến thành một con rùa bị một bé gái giẫm tới giẫm lui.
Văn Bất Nhược này đúng là Thiên Đạo mà.
Thiên Đạo hiện tại biến thành một con rùa mặc người chém giết?
Người trẻ tuổi nhìn cực kỳ đẹp trai này, rốt cuộc là nhân vật nào?
Những người khác không dám động thủ, thậm chí cũng không dám động động.
“Được rồi, dừng lại đi.”
Diệp Thiên Dật nói với Tiểu Tử Nhi một câu.
Sau đó hắn đổi một cái Trí Mệnh Nhất Kích!
Trí Mệnh Nhất Kích: Sau khi đổi, uy lực chiêu tiếp theo của mình tăng lên gấp trăm lần. Tiêu hao giá trị cuồng ngạo: 300 vạn.
Đây là đồ vật bên trong thương thành, nói về lý, vật này Diệp Thiên Dật chưa từng đổi qua!
Bởi vì không cần đến.
Giết người, biến thành con rùa, dùng thẻ Vương Bát là được rồi, sau đó chính là đối thủ càng mạnh mẽ hơn, cho dù đổi cái này cũng không giết được, cho nên rất vô bổ.
Nhưng hiện tại, rất hữu dụng!
Bởi vì Văn Bất Nhã này dù đã bị biến thành con rùa, Diệp Thiên Dật cũng không giết được hắn, không phá được phòng ngự của hắn, nhưng hiện tại, Diệp Thiên Dật có thể phá phòng ngự của hắn rồi.
Rút thanh kiếm bên hông ra, sức mạnh to lớn của Diệp Thiên Dật đột phá ra!
Vèo _ _ _
Những người xung quanh kia cảm nhận được sức mạnh của Diệp Thiên Dật, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
Đây là Bắc Hải thành, ở Bắc Hải thành này, nói thật, đơn thuần là tu vi Huyền Thiên cảnh thập giai của Diệp Thiên Dật là rất cao rất cao.
Huống chi là hiện tại?
Một kiếm...
Đầu của Văn Bất Nhã trực tiếp rơi xuống đất.
Ngay sau đó, khí thế trên người Diệp Thiên Dật tăng lên nhanh chóng, cảnh giới cũng nhanh chóng tăng lên.
“Lôi Đình Thiên Minh Thiểm!”
Oàng _ _ _
Trong cửa hàng kia, lôi đình mạnh mẽ bạo phát ra, hù cả đám bên ngoài chạy hết.
“Thiếu... Thiếu hiệp, thủ hạ lưu tình!”
Người đàn ông trung niên đã động thủ trong bếp sau trước đó bị khí thế của Diệp Thiên Dật áp chế hoàn toàn, dọa đến mức không thể cử động được.
Soạt _ _ _
Một kiếm lôi đình màu xanh lam, đầu rơi xuống đất.
“Thật phiền, từ lúc cảnh giới thấp đến cảnh giới cao đều bị ức hiếp, sau đó bây giờ lại lần nữa bị ức hiếp, vì sao các ngươi thích làm chuyện như thế này? Vì sao những bằng hữu tiểu gia ta quen biết kia, bọn họ không giống các ngươi?”
Diệp Thiên Dật thậm chí chẳng muốn nói thêm điều gì.
Tha cho bọn họ?
Hừ, ông chủ gì đó của tửu quán này, Diệp Thiên Dật cũng đều phải giết.
Làm chuyện gì, ngươi phải có sự chuẩn bị cho việc gánh chịu hậu quả cho những việc làm này!
Mà chết chóc, đó chính là hậu quả!
“Thiếu hiệp... Thiếu hiệp tha mạng, tha mạng!”
Ông chủ và bọn người kia quỳ trên mặt đất hoảng sợ cầu xin tha thứ.
Soạt _ _ _
Vài kiếm khí, bọn họ ôm cổ họng, chết trong tức khắc.
Sau cùng, ánh mắt Diệp Thiên Dật nhìn vào trên người thành chủ kia.
Ùng ục _ _ _
Người thành chủ kia nhịn không được nuốt nước miếng.
“Thiếu hiệp, ngươi đã vi phạm quy tắc của đại lục, thẩm phán sẽ phán xét tính mạng của ngươi, tha cho ta một mạng! Ta bảo đảm ngươi sẽ không sao, tin tức này tuyệt đối không lọt ra ngoài Bắc Hải thành.”
Trương thành chủ nơm nớp lo sợ nói.
“Chết đi.”
Diệp Thiên Dật không thèm phí lời với hắn, thanh kiếm trong tay trực tiếp chém tới hắn.
Trương thành chủ cắn răng!
Lúc Diệp Thiên Dật ra tay giết Văn Bất Nhã hắn đã lén chuẩn bị một hạt trân châu nắm trong tay, giấu ở sau mông.
Sau đó lúc Diệp Thiên Dật ra tay với hắn, thật sự là không có cách nào, vì mạng sống, hắn ném hạt trân châu này về phía Diệp Thiên Dật.
Hạt trân châu kia đụng phải thanh kiếm mà Diệp Thiên Dật đang chém tới, sau đó bị thanh kiếm này đâm nát, một sức mạnh theo đó bạo phát ra, lại sau đó...
Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi biến mất ngay tại chỗ.