Cá rất ngon, Tiểu Tử Nhi dọn sạch sẽ hết cả chén dĩa.
Quả thật quá ngon.
Dương Hân Nhi không nói lời nào, lặng lẽ dọn dẹp rửa chén.
“Tiểu Thiên, ngươi đi tập luyện thêm những gì mà lão phu đã dạy cho ngươi đi.”
Phong Tiêu ném cho Dương Thiên một thanh kiếm gỗ!
“Vâng, sư phụ!”
Sau đó hắn đi qua một bên, bắt đầu luyện kiếm.
“Tiểu Tử Nhi cũng muốn nữa.”
Tiểu Tử Nhi cầm lấy một cành cây, đứng bên cạnh Dương Thiên, ngốc nghếch múa may theo hắn, bộ dạng trông như đụng một cái là ngã lăn quay ngay, khờ vô cùng.
“Nha đầu này không phải là muội muội ruột của ngươi đúng không?”
Phong Tiêu ngồi ở phía bên kia, nhìn cảnh tượng trước mặt, quay sang hỏi Diệp Thiên Dật.
Thật ra cảm giác hứng thú của hắn đối với Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi phần lớn là về Tiểu Tử Nhi, chứ không phải là Diệp Thiên Dật.
Bây giờ cũng là như thế!
Hắn không mấy hứng thú với Diệp Thiên Dật, chủ yếu là tò mò về Tiểu Tử Nhi thôi!
Mà trong mắt hắn, Diệp Thiên Dật quả thật phải là một thiên tài vô cùng lợi hại, trong một khoảng thời gian ngắn như thế, mặc kệ hắn đã giết bao nhiêu yêu thú, nhưng hắn đã thăng cấp tới được Thiên Tôn Cảnh, ít nhất cũng cho thấy hắn có thiên phú rất cao, thiên phú có cao thì cảnh giới mới tăng lên nhanh, nếu thiên phú của ngươi kém cỏi thì cho dù ngươi có giết một Thái Cổ Thần Vương cảnh, cảnh giới của ngươi cũng không tăng lên được bao nhiêu!
“Đúng vậy.”
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
“Quen nhau như thế nào vậy?”
Phong Tiêu hỏi.
“Là… Vô tình gặp nhau, Tiểu Tử Nhi không nhớ được gì cả, ta thấy nàng rất đáng thương nên dẫn nàng theo.”
“Không nhớ được gì cả sao? Mất trí nhớ...”
Lão giả Phong Tiêu trầm ngâm một tiếng.
Hắn cảm thấy rằng chuyện này không đơn giản như thế!
Nhưng lại có điểm khác thường!
Vậy tại sao lại không có tu vi?
Có lẽ bản thân chỉ là một cô gái bình thường, vả lại cũng không tu luyện, nhưng nàng không hề đơn giản, bởi vì có những nguyên nhân về thể chất.
Nhưng vì sao lại rơi vào tình trạng mất trí nhớ thế này chứ?
“Tiểu tử, ngươi có muốn để nàng ở lại tu luyện với lão phu không?”
Sau đó Phong Tiêu tiếp tục nói: “Lão phu thấy nàng không bình thường, có tiềm lực rất lớn, tuy rằng cảnh giới của lão phu không tính là cao, nhưng hẳn là có thể bồi dưỡng cho nàng, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ta thì không có vấn đề gì, chỉ lỡ như Tiểu Tử Nhi không muốn, hơn nữa, tiền bối à.”
Diệp Thiên Dật nhìn hắn, nói: “Ta cũng không biết gì về tiền bối cả, làm sao dám để Tiểu Tử Nhi lại đây chứ?”
“Lão phu chỉ là một võ giả bình thường thôi, là một kẻ lo sợ phiền phức nên trốn ở đây mấy thập niên, không dám đi ra ngoài.”
Phong Tiêu cười cười nói.
Diệp Thiên Dật nhìn hắn.
“Xem ra tiền bối có chuyện xưa.”
“Có thể có chuyện xưa gì được chứ? Cậu nhóc, lão phu chỉ muốn tìm một người kế nghiệp thôi, Tiểu Thiên thật sự rất thích hợp, nhưng về mặt thân thể lại không ổn, thật sự không còn cách nào khác nữa rồi, nha đầu kia cũng rất có tố chất.”
“Đến khi đó ta sẽ nói thử một lần, nếu như Tiểu Tử Nhi thật sự không muốn thì ta cũng đành chịu.”
Phong Tiêu gật gật đầu: “Ừm, không bắt buộc, chủ yếu là lão phu cảm thấy có duyên với nha đầu kia, còn ngươi thì cũng tạm.”
Diệp Thiên Dật nhìn sang Dương Thiên cách đó không xa.
“Chị em bọn họ không tu luyện được sao?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Lão giả này tuyệt đối không đơn giản như những gì hắn nói, gì mà tu vi thấp các thứ, dù sao thì chắc chắn cũng không thấp được!
Hắn đã quen với hai chị em này lâu như vậy rồi, theo lý mà nói thì hẳn phải tu luyện cho bọn họ chứ.
“Thể chất của Tiểu Thiên không ổn, Tiểu Hân thì lại không có lòng dạ muốn tu luyện, bọn nó đều là mấy đứa nhỏ có số khổ, không có thân nhân, còn bị người khác đuổi giết, một mình bôn ba đến nơi đây, vào lúc lão phu gặp được, bọn họ suýt bị giết, lão phu bèn cứu hai người, thế nên mới quen nhau.”
Diệp Thiên Dật biết, hắn có rất nhiều biện pháp để khiến cho cuộc sống của bọn họ khấm khá hơn, chỉ cần một thứ gì đó nho nhỏ, ít nhất cũng có thể để hai chị em họ kiếm tiền, nhưng hắn lại không làm!
Có thể có nguyên nhân là do chị em họ không chấp nhận bố thí, mà chắc chắn cũng có nguyên nhân riêng của lão giả này! Hơn nữa, theo lời của hắn, hắn trốn ở đây… Hắn không dám!
“Hắn trúng độc.”
Diệp Thiên Dật nhìn Dương Thiên, nói.
“Hả? Bọn nó nói với ngươi à?”
Phong Tiêu nhìn sang Diệp Thiên Dật một cái.
“Không, ta nhìn ra được, ta biết chút y thuật.”
“Ngươi nhìn ra được à?”
Hắn để lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Sau đó Phong Tiêu bật cười một tiếng.
“Đừng giả vờ nữa, tên nhóc này, độc của Tiểu Thiên, y sư cao tay nhất cũng không thể nhìn cái là phát hiện ra ngay.”
“Thật mà.”
Sau đó, Diệp Thiên Dật nói: “Hẳn là hắn đã trúng độc rất nhiều năm rồi, có thể là khi chạy trốn đến đây, bị những người đuổi giết kia hạ độc, mà cũng có thể là do chính hắn, khi còn ở nhà, đã bị hạ độc lúc ăn cơm hay gì đó.”
Phong Tiêu nhìn sang Diệp Thiên Dật thêm một lần.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó...”
Diệp Thiên Dật trầm ngâm một tiếng, nói: “Rất khó giải, nếu như không giải độc thì phỏng chừng cũng chỉ còn sống được vài ba năm thôi.”
“Ôi, tên tiểu tử nhà ngươi nhìn ra được thật à?”
Nhưng thành thật mà nói thì Phong Tiêu vẫn không tin lắm, hắn cảm thấy là một trong hai chị em đã nói cho hắn biết.
Bởi vì hắn cũng hiểu y thuật, tuy rằng không đến mức cao thâm, nhưng tuyệt đối không kém cỏi, loại độc này của Dương Thiên tuyệt đối không phải loại độc bình thường, hắn dám nói chắc như vậy, loại độc này, cho dù có là cường giả đỉnh cấp bị trúng phải thì cũng vô phương cứu chữa!
Có lẽ có phương pháp giải độc, thế nhưng lại khó biết được ai biết giải, dù sao thì hắn giải không được, mà những người hắn quen biết, những người hắn liên lạc được cũng không biết giải!
Cho nên không phải hắn không muốn chữa trị cho Dương Thiên, hắn rất muốn ấy chứ, bởi vì hắn cảm thấy Dương Thiên rất thích hợp để kế thừa hắn, nhưng mà hắn thật sự bất lực!
“Lừa ngươi để làm gì.”
Diệp Thiên Dật nhún vai.
“Hơn nữa...”
Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua Phong Tiêu, nói: “Trong người Phong tiền bối cũng có ám tật, hơn nữa ám tật này lại vô cùng nghiêm trọng, hắn đây mới là nguyên nhân mấu chốt khiến Phong tiền bối trốn ở đây, không dám ra ngoài.”
Lúc này Phong Tiêu hoàn toàn kinh ngạc chấn động.
Tên nhóc này còn nhìn ra được cả ám tật trong người hắn nữa nào?
“Ám tật như thế nào?”
Hắn nhìn về phía Diệp Thiên Dật, hỏi.
“Ừm… Ta phải thử xem mới được.”
“Cho ngươi thử.”
Sau đó, Diệp Thiên Dật vươn tay bắt mạch cho hắn.
“Ảnh hưởng đến cảnh giới của Phong tiền bối, hẳn đã khiến cảnh giới của Phong tiền bối thụt lùi không ít, nhưng đây không phải điểm quan trọng, quan trọng là lượng sức mạnh này trong cơ thể của Phong tiền bối, hẳn là có khả năng gì đó giống như định vị, nói cách khác, mỗi khi Phong tiền bối sử dụng sức mạnh của mình, hoặc sử dụng sức mạnh đến một mức độ nào đó, hoặc là sử dụng một lượng sức mạnh đặc biệt nào đó, Phong tiền bối sẽ bị phát hiện!”
Diệp Thiên Dật nói.
Phong Tiêu: “...”
Nếu không phải vì Diệp Thiên Dật là người đến từ bên ngoài, hắn thậm chí cũng phải suy nghĩ không biết người này rốt cuộc có phải là do kẻ thù của hắn phái đến hay không.
“Thế nên.”
Diệp Thiên Dật quay đầu nhìn về phía Phong Tiêu, nói: “Phong tiền bối rõ ràng được xem là một cao thủ, nhưng lại âm thầm trốn ở đây như thế, chắc là vì e sợ một khi ra tay, giải phóng sức mạnh, kẻ thù có thể xác định được vị trí của ngươi, tìm đến tận cửa.”
Ánh mắt đục ngầu của Phong Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
Thật lâu sau...
“Ha ha ha ——”
Hắn bật cười sang sảng.
“Không đơn giản! Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đám tiểu bối ngày nay lợi hại quá rồi, ha ha ha.”