Phong Tiêu hoàn toàn không hề xem thường Diệp Thiên Dật.
Thật ra hắn vốn cũng không hề cảm thấy Diệp Thiên Dật đơn giản, chỉ là không ngờ hắn lại không đơn giản đến thế.
Theo như những gì hắn đã thể hiện, y thuật của hắn tuyệt đối đã đạt đến trình độ khó tưởng tượng nổi!
Một tên nhóc trẻ tuổi như thế mà lại có y thuật cao như vậy, hơi quá rồi.
Phong Tiêu uống một hớp rượu, sau đó cười khổ một tiếng.
“Đều là chuyện quá khứ rồi, ngươi nói xem, ở đại lục này, võ giả nào mà không có kẻ thù? Chẳng qua chỉ là vấn đề có bao nhiêu kẻ thù, kẻ thù là ai mà thôi, còn kẻ thù của lão phu...”
Hắn nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt chợt trở nên sắc bén.
“Bỏ đi, không nói nữa, không nói nữa.”
Sau đó hắn nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
“Hãy quý trọng thiên phú của mình, tu luyện cho tốt.”
“Đương nhiên rồi.”
Diệp Thiên Dật nhún vai.
Thật ra, đối với Phong Tiêu mà nói, có rất nhiều chuyện không cần phải hỏi, trong lòng hắn cũng nắm được phần nào rồi, ví dụ như thiên phú của Diệp Thiên Dật và những thứ khác...
“Có thể giải được không?”
Phong Tiêu hỏi Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Độc này thật sự khó chữa, dù sao thì cũng có ba biện pháp, hoặc là Phong tiền bối tự ép mình phóng thích luồng sức mạnh kia, tự bại lộ thân phận, dần dần làm suy yếu ảnh hưởng của luồng sức mạnh đó, hoặc là để người phóng thích ra tay, hoặc là mời một cường giả đỉnh cấp đến trị, ngoài ra không còn biện pháp nào khác nữa.”
Tiểu tử này.
Phong Tiêu nhìn Diệp Thiên Dật.
Hắn thật sự rất am hiểu.
“Nhưng mà…”
Diệp Thiên Dật trầm ngâm một tiếng.
“Ám tật khiến cảnh giới của Phong tiền bối thụt lùi này, hay nói đúng hơn là độc, ta có thể giải, có thể nâng cao cảnh giới của Phong tiền bối một chút, nhưng không thể nâng cao lên tới đỉnh, dù sao thì luồng sức mạnh kia vẫn còn ảnh hưởng đến cơ thể của Phong tiền bối.”
Phong Tiêu lại lắc đầu: “Không cần, cứ để như vậy đi.”
Hắn bưng rượu rồi rời đi.
Diệp Thiên Dật lắc đầu nhè nhẹ.
Không cần khiến cảnh giới tăng lên thật nhiều, vậy chỉ có thể là trong lòng của hắn có một chướng ngại không vượt qua được.
“Phong gia gia, rửa xong rồi.”
Dương Hân Nhi nhẹ giọng nói với Phong Tiêu.
“Ừm! Quay về nghỉ ngơi đi, đến lúc đó để Diệp tiểu tử kia đưa các ngươi đi.”
“Vâng!”
Sau đó, Dương Hân Nhi đi đến phía sau Diệp Thiên Dật im lặng không một tiếng động đứng nhìn Dương Thiên đang luyện kiếm, và Tiểu Tử Nhi đang bắt chước theo ở bên cạnh.
“Diệp công tử.”
Dương Hân Nhi cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Hửm?”
Diệp Thiên Dật quay đầu nhìn về phía nàng.
Cô gái này quá nhu nhược, khiến Diệp Thiên Dật nhớ tới Lâm Nhược Nhược ở Minh Giới, thật sự quá nhu nhược, kích thích nội tâm muốn bảo vệ bên trong lòng người.
“Chuyện ở Thành Trường Thiên, thật sự đa tạ ngươi.”
Dương Hân Nhi cúi gập đầu về phía Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật lắc đầu “Không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi.”
“Đệ đệ của ngươi làm sao lại bị trúng độc vậy?”
Diệp Thiên Dật hỏi một câu.
Dương Hân Nhi cắn môi không nói gì.
Rõ ràng nàng đang xoắn xuýt chuyện gì đó.
“Không muốn nói thì không cần nói đâu, không sao cả.”
“À… Không… Không phải.”
Dương Hân Nhi vội vã lắc đầu.
“Là… Có thể đã trúng độc từ lúc còn rất nhỏ, có thể là có người được sai đi hạ độc Tiểu Thiên.”
“Vậy thì kì lạ quá, loại độc này, nếu muốn thật sự giết chết một người nào đó thì có thể phải đợi vài năm, thậm chí là hơn mười năm nếu hạ độc thành công, hoàn toàn có rất nhiều phương pháp để lấy mạng của em trai ngươi ngay tại chỗ, tại sao lại phải dùng loại độc này chứ?”
Diệp Thiên Dật cũng cảm thấy rất kì lạ.
“Ta cũng không biết nữa, Diệp công tử, ngươi là y sư đúng không?”
Dương Hân Nhi nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật gật đầu.
Sau đó nàng hỏi thêm: “Vậy Diệp công tử có biện pháp nào có thể chữa trị cho Tiểu Thiên không?”
“Không.”
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
“Ta hiểu rồi.”
Nàng hơi cúi người về phía Diệp Thiên Dật.
Nàng vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn, bởi vì mấy năm nay nàng cũng đã tìm không ít y sư, cũng đã phải chi trả rất nhiều, thế nhưng đều không có cách chữa.
Tiền nàng kiếm được căn bản đều đổ vào đây cả.
Thậm chí bộ quần áo nàng mặc cũng đã qua rất nhiều năm rồi.
Mỗi khi mua, nàng đều đặc biệt mua đồ rộng hơn nhiều, bởi vì nàng biết nàng đang ở tuổi ăn tuổi lớn, nên mới phải mua đồ rộng, đồ rộng thì mới mặc vừa, nhỏ quá lại không được.
Trong lòng Diệp Thiên Dật thầm than thở.
Loại độc này của Dương Thiên, hắn có thể giải! Nhưng mà lại khó quá! Khó đến mức thậm chí Diệp Thiên Dật cũng có cảm giác, nếu như mình muốn đảm đương việc này thì sẽ tốn rất nhiều thời gian, mà cảnh giới của bản thân lại tăng lên không được bao nhiêu.
Hơn nữa, lại còn có tính mạo hiểm rất hơn, Diệp Thiên Dật không rành đại lục này, hắn không thể đảm đương được! Mà điều quan trọng nhất là bọn họ chỉ là tình cờ gặp gỡ, Diệp Thiên Dật cũng không có nghĩa vụ gì cả.
“Tiểu Thiên, chắc đệ mệt rồi, uống nước đi.”
Dương Hân Nhi đi sang đó.
“Không sao đâu tỷ, tỷ nghỉ ngơi đi.”
Dương Thiên lau mồ hôi, nhanh chóng đỡ Dương Hân Nhi ngồi xuống.
“Tỷ không mệt, đệ uống nước đi.”
Diệp Thiên Dật ngồi ở bên kia uống rượu, nhìn thấy cảnh tượng này.
Có chút mềm lòng, nhưng lại không muốn quan tâm.
Nếu phải quan tâm hết tất cả những chuyện đó, trên thiên hạ này có rất nhiều, hắn làm sao có thể quan tâm hết được?
Nếu chỉ cần đơn giản ra tay là có thể chữa trị ngay thì Diệp Thiên Dật sẵn lòng giúp đại một phen, thế nhưng loại độc này không đơn giản!
Đồng thời Diệp Thiên Dật cũng biết, người hạ độc Dương Thiên cũng rất phi thường! Loại độc này người thường không thể nào có được.
“Tiểu tử thối...”
Ngay lúc đó, trong đầu Diệp Thiên Dật truyền đến một giọng nói.
“Ai đó?”
Đôi mắt Diệp Thiên Dật bỗng ngưng lại, lập tức cảnh giác cực kí.
“Tiểu tử thối...”
Giọng nói đó lại truyền đến, cùng lúc đó, đầu Diệp Thiên Dật đau như búa bổ.
Giọng nói kia thật mỏng manh, thật suy yếu!
Đến từ sâu trong tinh thần của hắn.
“Ngươi là ai?”
Diệp Thiên Dật cố nén cơn đau đớn trong đầu, thế giới tinh thần hồi phục lại.
“Là ta... Tu La.”
Diệp Thiên Dật: “...”
Hắn ngạc nhiên không nói nổi!
Tu La?
Phải!
Diệp Thiên Dật chiếm được truyền thừa và sức mạnh của Tu La, nhưng hắn không thể nào ngờ tới, trong thế giới tinh thần của mình lại có ý thức của Tu La đang ẩn náu? Hay nói đúng hơn là tàn hồn?
Trong nháy mắt, sau lưng Diệp Thiên Dật lạnh băng!
Hắn mà cũng có điều lo lắng sao?
Hắn lo lắng rằng chẳng lẽ Tu La muốn mượn cơ thể hắn để sống lại, đoạt xác của hắn sao?
“Sao ngươi lại ở trong đây? Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Thiên Dật cảnh giác thăm dò.
Thật sự vừa nghĩ lại đã thấy sợ hãi vô cùng.
“Ngươi không cần lo lắng...”
Giọng nói suy yếu đó lại truyền đến.
“Đây chỉ là tàn hồn của ta thôi, không làm nổi sóng to gió lớn gì đâu, chỉ là lúc trước tàn hồn của bản tôn tiến vào theo sức mạnh của truyền thừa thôi, ngươi không cần lo lắng...”
“Ngươi bảo ta không cần lo lắng là ta phải tin ngươi thật chắc?”
Nói thật Diệp Thiên Dật có hơi bực bội.
“Tiểu tử thối, bản tôn không có ý gì khác, chỉ hi vọng được nhìn thấy mọi thứ thông qua ngươi thôi, không hơn! Hơn nữa hẳn là ngươi cũng hiểu được, tàn hồn này của bản tôn có thể gây ảnh hưởng được gì đâu? Cũng đã dầu hết đèn tắt rồi...”
Phải!
Những điều hắn nói, Diệp Thiên Dật đương nhiên hiểu!
Thế nhưng, thời kì thượng cổ có những thứ mà quả thật đến cả Diệp Thiên Dật cũng không biết, lỡ như hắn còn có bản lĩnh như thế thì sao?