Cho dù thế nào thì Diệp Thiên Dật cũng không có cách gì cả, vậy thì chỉ có thể cho rằng hắn quả thật sẽ không làm chuyện gì với hắn cả.
Trong nhận thức của Diệp Thiên Dật, bây giờ hắn thật sự cũng không làm được gì.
Tuy nhiên, từ hôm nay trở đi, Diệp Thiên Dật nhất định phải đặc biệt cảnh giác chuyện này.
Hắn nói cái gì là sẽ làm cái đó?
Đương nhiên không có khả năng đó, Diệp Thiên Dật cũng đâu ngây thơ như thế?
“Ngươi muốn làm gì?”
Sau đó Diệp Thiên Dật hỏi.
“Xin ngươi giúp ta một chuyện.”
Giọng nói kia rất suy yếu, suy yếu đến mức khiến Diệp Thiên Dật cảm thấy rằng… Dường như hắn thật sự sắp chết đến nơi, còn khiến người ta rất dễ mềm lòng nữa.
“Giúp chuyện gì?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Đối với người được gọi là Tu La này, Diệp Thiên Dật xem như cũng khá là kính trọng hắn.
Cường giả đỉnh cấp, hơn nữa Diệp Thiên Dật cũng mang ơn hắn.
Vậy Diệp Thiên Dật có thể ra tay không?
Cứ xem thử trước đã.
“Bọn họ là hậu duệ của bản tôn, hy vọng ngươi có thể ra tay giúp đỡ bọn họ.”
Diệp Thiên Dật: ???
Gì cơ?
Chuyện này khiến Diệp Thiên Dật hơi ngớ người.
“Ngươi đang nói về… tỷ muội Dương gia sao?”
“Phải!”
Diệp Thiên Dật: “...”
Đợi đã.
Hắn sửa sang lại một chút.
Giống như...
Trong quá khứ.
Bởi vì Tu La là sự tồn tại trong thời đại chúng thần thời kì thượng cổ, mà tiểu thế giới này hẳn là cũng do thế giới kia sáng tạo ra, cho nên, trong thời kì đó, Tu La để lại hậu duệ, sau đó nếu như ở đây, thì nghe cũng có vẻ hợp lí.
“Ta biết rồi.”
Diệp Thiên Dật hồi phục lại một chút.
“Đa tạ ngươi! Bản tôn cũng sẽ không tự mình thức tỉnh đây, đúng là vì đã cảm nhận được hơi thở của huyết mạch của bản tôn, làm phiền ngươi rồi.”
“Ngươi đừng hại ta là được.”
“Ngươi yên tâm, bản tôn không dám nghĩ đến ý tưởng đó đâu, hơn nữa đây chỉ là tàn hồn, bản tôn thật sự đã tan biến rồi, ý nghĩa tồn tại của tàn hồn này nhất định rất quan trọng đối với ngươi trong tương lai! Xin nhờ ngươi.”
Sau đó giọng nói liền liền biến mất hoàn toàn.
Diệp Thiên Dật thở dài một hơi, sau đó lấy ra một bao thuốc, châm một điếu rồi hút mạnh, ánh mắt nhìn sang Dương Thiên đổ mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn luyện kiếm đầy quật cường ở bên kia.
Hậu duệ của Tu La...
Quả thật, Dương Thiên này thoạt nhìn không giống một đứa trẻ bình thường, ánh mắt của hắn đã nói lên tất cả! Trong xương tủy của hắn quả thật có một loại khí chất đặc biệt.
Nếu là hậu duệ của Tu La vậy thì hoàn toàn hợp lí rồi.
“Nếu là hậu duệ của Tu La, vậy ta đây sẽ giúp.”
Dù sao thì hắn cũng đã kế thừa sức mạnh cường đại của Tu La, Tu La người ta cũng đã tự mình thỉnh cầu hắn rồi, vậy Diệp Thiên Dật quả thật cũng khó lòng từ chối.
Hút hết một điếu thuốc, Diệp Thiên Dật đi sang đó.
“Dừng lại một chút đã.”
Dương Thiên há to miệng thở hồng hộc, ánh mắt nhìn sang Diệp Thiên Dật, cũng không nói gì.
Tuy Dương Thiên còn nhỏ, mới mười hai mười ba tuổi, nhưng tâm trí của hắn chắc chắn đã trưởng thành!
Bởi vì người tỷ tỷ của hắn rất tốt, nên người đệ đệ này lúc nào cũng muốn bảo vệ tỷ tỷ của mình! Cho dù hắn đang có thương tích trong người cũng không ngại!
Mà Diệp Thiên Dật trong mắt hắn là một người tốt, nhưng chưa chắc là một người tốt hoàn toàn! Lỡ như hắn ao ước sắc đẹp của tỷ tỷ mình thì sao? Giống hệt như những kẻ đó vậy! Người như vậy nhiều lắm.
“Đưa tay cho ta, ta giúp ngươi kiểm tra một chút.”
Bên cạnh, Dương Hân Nhi nghi hoặc nhìn Diệp Thiên Dật.
Chẳng phải Diệp công tử đã nói hắn không có cách nào sao?
Bây giờ hắn lại xem mạch là muốn...
“Yên tâm, ta xem bệnh cho ngươi thôi.”
“Không cần.”
Dương Thiên quật cường nói.
“Sao thế? Ngươi từ bỏ rồi à?”
Diệp Thiên Dật ngồi ở bên kia, cười nhìn Dương Thiên.
“Biết bản thân không còn sống được mấy năm nữa, thậm chí đến cả dũng khí cho người khác xem bệnh cũng không có sao?”
“Không cần ngươi quan tâm!”
Dương Thiên nắm chặt nắm tay!
Không phải hắn giận Diệp Thiên Dật, mà hắn tự giận bản thân mình!
Rõ ràng hắn cũng chỉ còn lại một người tỷ tỷ, rõ ràng hắn là một nam tử hán, đáng lẽ hắn phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ, chăm lo cho tỷ tỷ của mình, vậy mà cơ thể hắn lại không cho phép!
Hơn nữa, vì chăm sóc cho hắn mà cuộc sống mỗi ngày của tỷ hắn có biết bao nhiêu là vất vả, xem bệnh cho hắn, mua mấy dược liệu, toàn bộ tiền cơ bản đều dùng vào việc này cả.
Tuy rằng hắn có ăn có uống, thế nhưng hắn hận chính mình.
Ít nhất, nếu tỷ hắn dùng số tiền đó cho bản thân, chắc hẳn là có thể mua được đồ mới rồi?
Hắn căm hận chính mình! Thậm chí có vài lần còn muốn tự sát!
Thế nhưng hắn không có dũng khí!
Hắn sợ.
Không phải hắn sợ chết, mà là… sợ tỷ hắn thương tâm khổ sở!
Đây là chuyện duy nhất mà hắn sợ bãi.
Có lẽ… hắn còn có một chấp niệm nữa!
Đó chính là muốn báo thù!
Thế nhưng thân thể dần dần suy yếu đi, hắn biết mình không thể nào làm được những chuyện đó...
Ý chí của hắn càng ngày càng sa sút hơn.
“Ngươi tưởng ta muốn quan tâm ngươi à? Ta với ngươi không quen không biết, nếu không vì có người nhờ ta thì ta thèm quan tâm ngươi chắc, ngươi là cái thá gì? Hả? Tu vi cung không có, bản lĩnh cũng không, cho dù ta không phải nhân vật gì đó cực kì lợi hại, vậy thì ít nhất ngươi cũng chẳng lọt vào mắt ta được.”
Dương Hân Nhi nghi hoặc nhìn Diệp Thiên Dật.
Nàng cũng không thích nghe những lời Diệp Thiên Dật nói về đệ đệ của nàng, nhưng nàng không cảm nhận được địch ý từ Diệp Thiên Dật, hơn nữa Diệp Thiên Dật còn giúp họ...
Điều quan trọng nhất là...
Hắn có ý gì?
Có người nhờ hắn chăm sóc Tiểu Thiên sao?
Phong gia gia?
Rắc rắc rắc ——
Dương Thiên gắt gao siết chặt nắm tay, cúi đầu không nói gì.
Tuổi nhỏ như vậy mà lại toát ra khí thế không thuộc về lứa tuổi này.
Không hổ là hậu duệ của Tu La.
“Ta xem bệnh cho ngươi cũng không có ý gì khác, ngươi cũng đừng quá coi trọng bản thân, tưởng mình có gì đặc biệt, ta chỉ xem bệnh cho ngươi, cũng không định mưu hại người gì cả. Hơn nữa ngươi căn bản cũng chẳng cho ta được cái gì, tỷ của ngươi dễ bị bắt nạt thế này, ít nhất nếu có thể để ngươi sống lâu thêm hai năm thì cũng có thể có thêm hai năm để bảo vệ tỷ ngươi, chỉ là ta thấy tỷ ngươi đáng thương mà thôi.”
Nói xong, Diệp Thiên Dật vươn tay kéo cánh tay của hắn lại.
Dương Thiên không có phản kháng.
Diệp Thiên Dật xem mạch cho hắn.
Hắn cau mày.
Loại độc này...
Nơi đây là Minh Giới, có rất nhiều thứ không giống nhau trong Minh Giới, có thể có nguyên lý giống nhau, nhưng mà linh vật thiên địa này, cách điều chế này, công hiệu này, những thứ đó đều không giống nhau, cho nên ở nơi nào, Diệp Thiên Dật cũng rất gượng gạo.
Nhưng ở nơi đây, là tiểu thế giới do chính thời kì thượng cổ sáng tạo ra, mọi thứ ở nơi đây cũng chính là mọi thứ ở bên ngoài!
Soạt ——
Diệp Thiên Dật vung tay lên, tay hắn vạch ra một đường rạch, máu tươi rơi xuống, nhưng Dương Thiên không có chút biểu cảm nào cả.
“Diệp...”
Trong lòng Dương Hân Nhi kinh ngạc, há miệng thốt ra được mỗi một chứ.
Diệp Thiên Dật trích một giọt máu ra, đi sang một bên, ngồi xổm xuống.
“Quả nhiên là Mạn Đà Vũ Độc.”
Ngón tay Diệp Thiên Dật chà xát giọt máu kia.
Trong sân nhỏ, Phong Tiêu đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này!
“Tiểu tử này, biết cả Mạn Đà Vũ Độc, ngươi được đấy.”
Sau đó Phong Tiêu đi sang.
“Mạn Đà Vũ Độc, giải được không?”
Hắn hỏi.
Diệp Thiên Dật đứng lên nhìn về phía Phong Tiêu, gật đầu nói: “Giải thì thật ra có thể giải, chỉ là hơi khó một chút.”
“Ngươi thật sự giải được sao?”
Ánh mắt Phong Tiêu sáng lên.
Ánh mắt Dương Hân Nhi và Dương Thiên bỗng chốc dồn về hết trên người Diệp Thiên Dật.