Dáng người yêu kiều của Dương Hân Nhi hơi run lên nhè nhẹ!
Nàng nhanh chóng chạy đến trước mặt Diệp Thiên Dật, quỳ ngay xuống trước Diệp Thiên Dật.
“Diệp công tử, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi cứu Tiểu Thiên.”
“Tỷ!”
Dương Thiên đi tới, dùng sức giữ chặt lấy Dương Hân Nhi.
“Tỷ, cho dù có chết cũng không muốn tỷ làm như vậy!”
Diệp Thiên Dật đỡ Dương Hân Nhi đứng dậy, nàng nhanh chóng lau nước mắt.
“Loại độc này tên là Mạn Đà Vũ Độc, theo ta được biết, Mạn Đà Vũ Độc này hẳn là một loại độc do một Đại Năng chế tạo ra, là một loại độc của thời kì thượng cổ, cũng chính vì như thế nên loại độc này gần như không có phương pháp giải.”
Sau đó Diệp Thiên Dật tiếp tục nói: “Công hiệu của độc này sẽ khiến người ta dần dần suy yếu, sau vài năm, mười mấy năm, các cơ quan toàn có thể cũng suy kiệt, cũng là vì như thế, thân thể căn bản không có cách nào vận linh lực được, nên không thể tu luyện. Bản thân loại độc này không đến mức đáng sợ, mười năm mới có thể khiến người ta chết, nhưng lợi hại ở chỗ là một khi trúng độc sẽ chết không nghi ngờ, nói chung, hạ loại độc này là để cho người ta không hay biết, khiến cho người ta chết giống như cơ thể có vấn đề, nếu không có trình độ về mặt y thuật thật cao thâm, thì thậm chí còn không tra ra được là trúng độc.”
“Còn có một khả năng nữa, đó chính là uy hiếp! Để bản thân có đủ thời gian để dùng tính mạng ngươi để uy hiếp, để đạt được mục đích nào đó.”
Phong Tiêu gật đầu: “Quả thật là như thế!”
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Chuyện mà bây giờ ta có thể làm là làm cho thân thể của ngươi khôi phục lại bình thường, có thể tu luyện, nhưng về sau đó, ngươi vẫn phát độc mà chết!”
Dương Thiên ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Dật.
Ánh mắt hắn xuất hiện khát vọng.
Không phải khát vọng sống, mà là ít nhất hắn không bị trói buộc, ít nhất hắn có thể dùng bản lĩnh thật sự để bảo vệ tỷ mình, cho dù chỉ có vài năm cũng được.
Hắn cũng có thể đi kiếm tiền, đến lúc đó chết rồi, ít nhất có thể để lại một khoản tiền cho tỷ mình.
Phịch ——
Dương Thiên quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên Dật.
“Nếu ngươi có thể giúp ta làm chuyện này, Dương Thiên ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngươi!”
Một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi nói ra một lời như vậy, đúng là rất không phù hợp, thế nhưng Diệp Thiên Dật thoạt nhìn lại không có gì khác thường.
“Ta nói rồi, ta không âm mưu gì có, ngươi cũng không có gì đáng giá để ta mưu tính, đây là chuyện ta có thể làm được, chuyện nhỏ thôi.”
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Đi nghỉ ngơi trước đi, chuẩn bị xong rồi ta đến tìm tỷ đệ các ngươi, Phong tiền bối, ngươi lại đây một chút.”
Phong Tiêu cùng Diệp Thiên Dật đi đến bên cạnh dòng suối.
“Tiểu ca ca không sao đâu, đại ca ca siêu siêu lợi hại, đại ca ca nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi.”
Tiểu Tử Nhi đi đến bên người Dương Thiên, ngọt ngào an ủi.
“Phong tiền bối, ta không hiểu biết nhiều về thế giới này của các ngươi lắm, ta chỉ biết, Mạn Đà Vũ Độc này là do người ở thời kì thượng cổ kia sáng tạo ra, như vậy nơi đây của các ngươi, có ai có thể sử dụng Mạn Đà Vũ Độc này không? Hay là loại độc này xem như đã tràn lan khắp nơi đây rồi?”
Phong Tiêu nói: “Thật ra lão phu chỉ biết ai hạ độc thôi.”
Máy Diệp Thiên Dật nhíu lại.
“Thẩm Thiên Luyện! Một cường giả đỉnh cấp của Đồ Đằng Chi Địa, có được thế lực một phương của riêng mình, mà hắn cũng là hậu duệ của Đại Năng thời kì thượng cổ theo như lời ngươi nói, hoặc là chính hắn, hoặc là tộc nhân của hắn, thế nhưng cho dù là ai thì bình thường cũng không thể tiếp xúc với tiểu tử này, trừ khi… Thân thế của bọn họ không đơn giản!”
Phong Tiêu cũng là người của thế hệ trước, hắn thông minh cỡ nào không cần phải nói nhiều lời nữa!
Có thể nhìn ra được nhiều điều từ trong một việc nhỏ!
Loại độc này là thứ mà người đỉnh cấp mới có được, vậy mà loại độc như thế bây giờ lại ở ngay trên người đứa trẻ Dương Thiên này.
“Dựa theo lời của nha đầu Tiểu Hân đó, gia đình của nàng rất giản dị bình thường, lúc trước bọn họ chỉ có mỗi cha mẹ, cho nên, không thể nào hạ độc tiểu tử Tiểu Thiên này chỉ vì muốn làm hại nhà họ. Bởi vậy thì chỉ có thể là có người biết Dương gia bọn họ có được món đồ gì đó, sát hại cha mẹ tụi nó, hạ độc cho Tiểu Thiên, mục đích là để khống chế tính mạng của hắn, uy hiếp hắn, hoặc dùng Tiểu Thiên để uy hiếp Tiểu Hân! Chỉ là không ngờ tỷ đệ bọn họ lại chạy mất.”
Diệp Thiên Dật đồng ý với cách giải thích này!
Bởi vì Diệp Thiên Dật biết, bọn họ là hậu duệ của Tu La!
Như vậy nếu trong tay bọn họ có được thứ gì đó lợi hại thì cũng hợp tình hợp lí thôi! Bị người khác phát hiện, muốn có được, nên đã ra tay!
Còn việc tiền bối Tu La của bọn họ lợi hại như thế mà tại sao hậu duệ lại yếu như vậy...
Thật ra Diệp Thiên Dật có thể nghĩ ra một vài nguyên nhân, không chắc là đúng, nhưng nhất định có!
Thứ nhất, năm ấy Tu La là một sự tồn tại rất mạnh mẽ, chỉ tại về sau lại bạo phát sức mạnh, Tu La trở thành một kẻ tàn sát, tàn sát không biết bao nhiêu sinh linh và chủng tộc của Đại Lục, Tu La cũng bị người đời không tha thứ!
Bởi vậy, sức mạnh Tu La của Diệp Thiên Dật không thể bị bại lộ, một khi bại lộ rồi, hắn sẽ gặp phải sự đuổi giết của toàn Đại Lục! Cho dù bây giờ Diệp Thiên Dật vẫn bình thường, nhưng Đại Lục không thể cho phép một quả bom hẹn giờ mạnh mẽ như vậy tồn tại, phải tiêu diệt Diệp Thiên Dật.
Mà bọn họ là hậu duệ của Tu La, đương nhiên bọn họ cũng không dám ngẩng cao đầu! Sợ dẫn đến họa sát thân, sợ bị người đời tận diệt.
Nguyên nhân thứ hai, rất nhiều võ kỹ, công pháp, vân vân đều có thể bị mất đi, trải qua nhiều năm tháng đổi dời như thế, có lẽ lão tổ tông của bọn họ rất lợi hại, nhưng lúc sau đã xảy ra chuyện gì đó, từng thế hệ một xuống dốc! Cũng không tiếp xúc được hoàn cảnh tu luyện tốt!
Thứ ba, cũng có khả năng, thời kì thượng cổ, hậu duệ Tu La vẫn còn là đứa trẻ rất nhỏ, sau đó bị đưa đến tiểu thế giới này, một đứa trẻ nhỏ xíu thì biết cái gì??
Thậm chí không biết cha mình lợi hại thế nào, là ai, sau đó cứ như vậy mà xuống dốc.
“Mới nãy ngươi nói có người nhờ ngươi quan tâm bọn họ, là thật sao?”
“Đương nhiên là nói dối thôi, do ta thấy bọn họ đáng thương, hơn nữa có thể giúp được một chút nên mới nói vậy thôi.”
Diệp Thiên Dật nói.
Có những lời không thể nói ra được.
“Ừm.”
Phong Tiêu cũng không nghi ngờ gì nhiều.
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Muốn giải loại độc này cần một có một thứ rất quan trọng, đó chính là máu của người hạ độc, vì độc được luyện chế ra từ máu của hắn, bình thường không dùng mà lại lấy đi luyện chế, phỏng chừng là đặc biệt dùng cho Dương Thiên, nếu người này chết rồi thì khó giải, nên chỉ có thể cầu nguyện là hắn vẫn còn sống thôi.”
“Lão phu biết.”
Thật ra Phong Tiêu biết hết những chuyện đó, nhưng nguyên nhân là vì hắn làm không được, cho nên hắn thật sự cũng hết cách.
Huống chi ngươi còn phải biết cụ thể là ai đã luyện chế loại độc này nữa! Dùng máu của ai! Cũng không phải cứ tìm máu của người cùng tộc là được!
Đây chính là nguyên nhân quan trọng nhất vì sao Diệp Thiên Dật căn bản lại không muốn quan tâm!
Chuyện này tốn công sức lắm đấy? Hơn nữa quá trình điều tra này nhất định sẽ bị lộ! Nhất định rất nguy hiểm.
“Phong tiền bối, tông môn của Thẩm Thiên Luyện đó là?”
“Thế lực đế cấp, Vạn Độc tông.”
“Thế lực đế cấp...”
Diệp Thiên Dật hơi trầm ngâm.
Thế lực đế cấp ở đây chắc hẳn là tương đương với thế lực cấp bậc đế cấp ở Thần Vực, vậy thì chắc là... Các loại tồn tại kiểu như thế lực thần cấp thượng vực Chúng Thần Chi Vực, Thần Cơ Môn, Thiên Cơ Các, Vạn Phật Sơn nhỉ?
Đệt!
Khó quá đi.