Vốn dĩ, dự định của Diệp Thiên Dật là đưa Tiểu Tử Nhi tới thế lực hoàng cấp ở bên cạnh hoặc cứ đi thẳng vào trong một chút.
Nhưng mà bây giờ…
Thôi bỏ đi.
Giúp đỡ một chút thôi.
Sau đó, Diệp Thiên Dật đưa Tiểu Tử Nhi với tỷ đệ Dương gia tới Thành Trường Thiên.
Bởi vì dù sao thì cũng đang ở yêu tộc, mà khoảng cách tới Thành Trường Thiên là mười km, bọn họ chắc chắn vẫn cần Diệp Thiên Dật hộ tống đưa đi.
“Diệp công tử, thật sự là cảm ơn ngươi.”
Dương Hân Nhi khom người với Diệp Thiên Dật.
“Không cần đâu.”
Diệp Thiên Dật nhìn về phía Dương Thiên đứng ở bên kia không nói một lời nào.
“Được rồi, thế ta đi trước nhé, tới lúc đó thì ta có thể giúp hắn, hiện tại thì cứ trị liệu cho hắn như bình thường đi, ta đi chuẩn bị một chút.”
“Hẹn gặp lại tỷ tỷ, hẹn gặp lại tiểu ca ca.”
Tiểu Tử Nhi ngoan ngoãn vẫy tay chào bọn họ.
Sau đó Diệp Thiên Dật đưa theo Tiểu Tử Nhi rời đi.
“Đại ca ca, chúng ta đi đâu đây?”
Tiểu Tử Nhi kéo cánh tay của Diệp Thiên Dật, ngọt ngào hỏi.
“Bây giờ à, đi kiếm chút dược liệu.”
Nếu nói tới cảnh giới thì nên mang theo nó.
Nếu muốn giải độc cho Dương Thiên, thì không phải là chuyện một sớm một chiều mà xong được, Vạn Độc tông, dựa vào Diệp Thiên Dật ở hiện tại thì chưa có tư cách tiếp xúc, trừ khi, hắn có thể nghĩ tới chuyện có thể trở thành đệ tử của Vạn Độc tông hay không.
Ấy đợi đã!
Đệ tử của Vạn Độc tông...
Đây không phải là một cách hay ư?
Vạn Độc tông, có thế lực đế cấp, mạnh mẽ như Vạn Phật sơn, Thần Cơ môn, cấp bậc thế lực như thế này rất chi là lớn mạnh, thế thì cho dù Diệp Thiên Dật không có địa vị cao ở nơi này, nhưng mà tư cách để trở thành đệ tử của một tông môn như thế này thì chắc là có chứ nhỉ?
Hơn nữa, Diệp Thiên Dật chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là một đệ tử thôi đâu, Vạn Độc tông là nơi chơi độc, nói về chơi độc thì Diệp Thiên Dật chính là tổ sư gia rồi, trong quá khứ hắn tùy tiện cũng có thể trở thành đệ tử trưởng lão còn không đơn giản à?
Đúng!
Chính là như thế!
Đây chẳng phải là còn trâu bò hơn thế lực hoàng cấp Cửu Thiên tông ở bên cạnh ư? Suy cho cùng thì cũng là đế cấp cơ mà.
Thế nên, Diệp Thiên Dật có thể có được tài nguyên, những cường giả được tiếp xúc cũng nhiều hơn, tài giỏi hơn. Đối với Diệp Thiên Dật mà nói thì thuận tiện đi tìm cái tên Thẩm Thiên Luyện kia hình như cũng chẳng có phiền phức gì cả.
Đúng! Chính là như thế.
Vấn đề bây giờ là, hắn phải khiến Dương Thiên khôi phục lại như bình thường, sau đó sẽ đi tới Vạn Độc tông sau.
Đi dạo một vòng lớn quanh Thành Trường Thiên, Diệp Thiên Dật mua được một số dược liệu mà hắn muốn, còn có một số cực kì khó tìm.
...
“Tiểu Thiên, Diệp công tử chắc chắn sẽ điều trị tốt cho ngươi, ngươi yên tâm đi.”
Dương Hân Nhi đưa cho Dương Thiên một cốc nước.
“Tỷ, vì sao hắn lại giúp chúng ta?”
Dương Thiên rất chi là không hiểu vấn đề này.
Hắn không thể nào giải thích được.
Trong nhận thức của hắn, trên thế giới này rất chi là lạnh lẽo vô tình, nhiều năm như thế rồi, hắn đã gặp được vô số người, nhưng mà có mấy người lương thiện chứ?
Trong ấn tượng của hắn chỉ có một người đó là Phong gia gia.
Đó là vì, Phong gia gia đã cứu được họ trong lúc vô tình, nên mới có sự quen biết và duyên phận kì diệu này.
Nhưng mà hiện tại, lại xuất hiện một người đàn ông, hắn trên đường gặp sự bất bình nên rút dao tương trợ, giúp bọn họ thì không vấn đề gì, nhưng mà, độc của hắn chắc hẳn thật sự là một loại rất chi là hóc búa, dù sao thì tỷ tỷ của hắn đã tìm rất nhiều y sư rồi nhưng đều không có cách nào khác cả.
Mà hắn, dựa vào cái gì mà trong tình huống chẳng nhận được bất cứ lợi ích gì mà lại đi giúp họ chứ?
Dương Thiên không hiểu.
Chủ yếu là các nàng thật sự không thể cho hắn lợi ích gì được cả.
Dương Hân Nhi cũng không hiểu được.
“Hoặc là Diệp công tử rất thích việc giúp người làm niềm vui.”
Dương Hân Nhi nghĩ tới bóng dáng soái khí đẹp trai kia thì có chút ngưỡng mộ nói.
“Tỷ...”
Dương Thiên vẫn muốn nhắc nhở Dương Hân Nhi một chút, nhưng mà hắn cũng không nói ra lời được.
Suy cho cùng thì... quả thật là hắn có ý tốt, ít nhất thì biểu hiện bên ngoài là ý tốt.
Đúng tại lúc này thì có mấy bóng dáng mang theo khí thế phừng phừng bước vào.
Dẫn đầu là một vị lão giả.
“Các vị tiền bối có chuyện gì ư?”
Dương Hân Nhi nhìn thấy thế trận thế này thì có chút hoảng sợ, vô thức đứng chặn trước người Dương Thiên.
“Người này, ngươi từng thấy bao giờ chưa?”
Vị lão giả kia giơ một bức tranh chân dung ra đặt ở trước mặt Dương Hân Nhi.
Dương Hân Nhi vừa nhìn thì đã có thể nhận ra rồi.
Mặt dù thế giới này không phải là một đại lục khoa học kĩ thuật, cũng không có máy ảnh, nhưng mà bức tranh chân dung này vẫn dễ dàng có thể nhận ra được một người.
Nhất là Diệp Thiên Dật đẹp trai như thế, mặc dù bức tranh chân dung này đã làm cho sự đẹp trai của Diệp Thiên Dật giảm đi rất nhiều rồi, suy cho cùng thì sự đẹp trai của Diệp Thiên Dật cũng không phải là thứ mà một bức tranh chân dung có thể vẽ ra được.
Nhưng mà, vẫn rất dễ nhận ra.
“A... có... từng gặp rồi, có chuyện gì sao?”
Dương Hân Nhi vội vàng hỏi.
Nàng không dám nói chưa từng gặp, bởi vì có người biết nàng đã từng gặp rồi, cho dù nàng có nói là chưa từng gặp thì nàng với Dương Thiên sẽ gặp nguy hiểm, mà nàng nói nàng từng gặp rồi thì lại không có chuyện gì xảy ra cả.
“Có biết ở đâu không?”
Lão giả kia lại hỏi.
Dương Hân Nhi nói nhỏ: “Hắn... hắn tới đây may đồ, sau đó có người tới gây sự, nên hắn tiện tay giúp đỡ một chút, cũng chẳng quen biết gì cả, thế nên cũng không biết hắn ở đâu cả.”
Thật ra thì những lời của Dương Hân Nhi rất chi là thông minh.
Bởi vì, rốt cuộc thì lúc đó nàng với Diệp Thiên Dật cùng nhau đi ra ngoài rồi lại đi vào, chắc chắn là đã có người nhìn thấy rồi, chỉ là không xác nhận được... bọn họ có nhớ hay không mà thôi.
Lỡ không may mà có người nhớ ra rồi nói toạc ra thì nàng với Dương Thiên chắc chắn sẽ có chuyện.
“Vậy có nghĩa là, hắn còn quay lại lấy đồ hả?”
Lão giả hỏi.
“À... không có, hắn... hắn hắn hắn lúc sau lại không thích vật liệu với phong cách của quán nhỏ này, nên đã đi nơi khác rồi, tiểu nữ cũng không nhận được đơn đặt hàng của hắn.”
“Uhm...nếu như thấy hắn thì hãy liên lạc với người của Cửu Thiên tông.”
“Vâng, vâng, các vị tiền bối đi thong thả.”
Sau khi bọ họ rời đi thì Dương Hân Nhi thở dài một hơi.
Cửu Thiên tông...
Nghe tới cái tên này, trong lòng nàng rét lạnh.
Cửu Thiên tông, trong mắt nàng chính là một nhân vật to lớn mà nàng hoàn toàn không thể chạm vào, thậm chí còn có chút giống với sự tồn tại trong truyền thuyết.
Tùy tiện lấy một người trong Cửu Thiên tông, thì cũng là cường giả đỉnh cấp nhất, là sự tồn tại mà chỉ cần giơ tay ra là có thể giết chết được rất nhiều người.
Diệp công tử... thế mà lại chọc phải loại nhân vật to lớn như thế này ư?
Không được!
Cần tìm cơ hội truyền tin tức này cho hắn biết mới được.
“Tiểu Thiên, ngươi ở đây không được ra ngoài, ta đi ra ngoài một chuyến.”
Dương Hân Nhi vội vàng nói.
“Tỷ, khụ khụ.”
Dương Thiên ho hai tiếng rồi nói: “Hắn ở bên ngoài, khẳng định đã biết được việc này rồi, không cần tỷ phải nói với hắn.”
Dương Hân Nhi dừng lại.
...
“Tam trưởng lão, nhìn biểu cảm của cô gái kia hoàn toàn giống như là biết được chút gì đó, chúng ta cứ đi như thế à?”
Sau khi mấy người Cửu Thiên tông đi ra thì có người không hiểu được nên hỏi lại.
Mặc dù Dương Hân Nhi nói như thế, nhưng mà căn bản nàng không thoát khỏi pháp nhãn của mấy lão hồ ly này, những thứ như ánh mắt, sắc mặt của nàng hoàn toàn không che giấu được.
“Ước tính cô gái này nói cũng khá đủ rồi, tên tiểu tử kia cứu nàng, thế nên nàng mới báo đáp nên không nói ra tin tức gì, nhưng mà người kia chắc có may y phục tại nhà nàng, chúng ta trước hết không nên đánh rắn động cỏ, cứ ôm cây đợi thỏ ở đây là được, đợi khi nào hắn tới đây thì bắt ngay lập tức.”
“Đúng vậy, dù sao thì cảnh giới của hắn cũng không thấp, tin tức chúng ta muốn bắt hắn chắc chắn không được truyền ra bên ngoài, nếu không hắn chạy mất thì không dễ nữa rồi.”
“Đợi đi.”