Diệp Thiên Dật đưa Tiểu Tử Nhi đi ăn một bữa no nê.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Thiên Dật đưa Tiểu Tử Nhi tới yêu tộc ở bên cạnh Vạn Yêu Lâm.
Vạn Yêu Lâm đã bị nhân tộc dọn dẹp xong rồi, mà Diệp Thiên Dật cũng không phải muốn tới nơi đó, chỉ là đi theo hướng đó mà thôi, hắn đi tìm kiếm một loại linh vật thiên địa.
“Tiểu Tử Nhi, ngươi giúp ta để ý một chút có loại hoa nào màu hồng, loại hoa này thông thường hay sống chung với các loại cỏ dại, mà lại tương đối thấp nữa, màu hồng có thể lộ ra bên ngoài hoàn toàn không nhiều lắm.”
“Dạ dạ, Tiểu Tử Nhi nhất định sẽ mở to mắt ra cẩn thận tìm kiếm.”
Diệp Thiên Dật cười cười xoa cái đầu nhỏ của nàng, Tiểu Tử Nhi lập tức nheo mắt lại cười như hình trăng lưỡi liềm, đáng yêu chết đi được.
Nhưng mà ấy, Diệp Thiên Dật chưa bao giờ quên được sức lực của Tiểu Tử Nhi mạnh như thế nào.
Trên thực tế thì độc của Dương Thiên thuộc về một loại âm độc, dùng dương lực mặc dù có chút hiệu quả, nhưng mà nhất định phải bốc thuốc đúng bệnh mới được.
Linh vật thiên địa mà Diệp Thiên Dật muốn tìm là một loại Hỏa Linh Hoa có phẩm chất không cao, đại khái khoảng địa giai mà thôi, nhưng mà chắc hẳn cũng rất khó tìm. Suy cho cùng thì nơi này cách khu vực sinh sống của con người quá gần, nế gặp được thì đã là may lắm rồi.
Cũng may là những thứ để luyện chế đan dược khống chế kiểm soát độc của Dương Thiên cũng tương đối dễ tìm.
Sau khi làm xong cái này thì khoảng mấy năm sau Diệp Thiên Dật không cần quan tâm tới hắn nữa rồi, đương nhiên rồi, về phương diện này cũng không cần hắn quan tâm.
Cứ như thế mà nửa ngày đã trôi qua.
Diệp Thiên Dật chẳng thu hoạch được gì mà lại gặp được khá nhiều yêu thú.
“Thật sự là chẳng tìm được rồi.”
Diệp Thiên Dật tìm cả nửa ngày rồi mà chẳng thấy, hắn suy xét nếu như trong mảnh sâm lâm này mà không thể tìm thấy thì làm như thế nào?
Cả một sâm lâm lớn như thế này mà một đóa hoa cũng không có, hơn nữa chúng lại là loài sinh trưởng kiểu ẩn náu thì xem xem có thể đi đâu mua được chứ.
“Tiểu Tử Nhi đói rồi ư?”
Diệp Thiên Dật biến ra một cái đùi gà lớn đưa cho Tiểu Tử Nhi.
“Cảm ơn đại ca ca, đại ca ca cũng ăn đi.”
Tiểu Tử Nhi đưa cho Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cắn một miếng to.
“Woaaa.”
Tiểu Tử Nhi nhìn thấy cái miệng lớn của Diệp Thiên Dật thì há hốc hết cả mồm miệng lên, khuôn mặt mang theo sự sùng bái mà nhìn Diệp Thiên Dật.
“Miệng của đại ca ca thật là lợi hại nha.”
Diệp Thiên Dật: “...”
Lời này làm sao nghe vào tai lại cứ thấy sai sai thế nào ấy nhỉ?
“Đi thôi.”
Đúng vào lúc này, có một bóng dáng từ bên trong sâm lâm chạy ra ngoài.
Mà bóng dáng này nhìn giống một lão giả, trên lưng lão giả đang đeo một cái bao tải bình thường, thâm chí quần áo mặc trên người cũng có chút cảm giác rách nát, nhưng mà khi nhìn kĩ thì dường như cũng không bị rách mà chỉ là có chút xộc xệch, có chút bẩn thỉu mà thôi.
Giống như một lão giả nhặt rác.
Nhưng mà Diệp Thiên Dật biết, hắn chắc chắn không đơn giản là một lão giả nhặt rác, bởi vì đây là yêu tộc.
Dưới Thương Sinh Chi Đồng thì Diệp Thiên Dật không thể nhìn rõ được cảnh giới của hắn.
Thương Sinh Chi Đồng này có thể nhìn được cảnh giới của người có cảnh giới cao hơn mình rất nhiều lần, cụ thể khoảng cách là bao nhiêu thì Diệp Thiên Dật không để ý tới, bởi vì cảnh giới của Diệp Thiên Dật vốn dĩ là Tam Hồn cảnh, hắn thậm chí còn không nhìn được tu vi Thái Cổ cảnh Vương cảnh.
“Vị thiếu hiệp này, có cần mua thứ gì không?”
Lão giả sau khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật với Tiểu Tử Nhi thì chủ động đi tới.
Diệp Thiên Dật vẫn giữ cảnh giác cực lớn với hắn.
“Mua đồ à? Cái gì?”
Diệp Thiên Dật không hiểu ý của hắn lắm.
Nếu như bình thường thì ba chữ mua hàng hóa rất dễ hiểu, nhưng mà dưới tình huống này, nhưng dưới tình huống này thì Diệp Thiên Dật cảm thấy ba chữ “mua hàng hóa” này của hắn còn có hàm ý khác, hoặc là hoàn toàn không chỉ đơn giản là mua hàng hóa.
Sau đó lão giả kia mở cái bao tải ra, ánh sáng lấp lánh, một cái giống như giá gỗ mang phong cách cổ xưa xuất hiện ở nơi đó, bên trên còn có vô số hàng hóa.
“Gì đây?”
Diệp Thiên dật bối rối luôn.
“Thiếu hiệp, gặp được nhau là có duyên rồi, nhìn xem có hứng thú với thứ gì không, không đắt đâu.”
Diệp Thiên Dật không hiểu lão giả này rốt cuộc là thứ gì, thương nhân à?
Không phải, một người có cảnh giới không thấp lại làm thương nhân đi bán đồ à?
Có bệnh gì à?
“Tiền bối là?”
“Thương nhân, nhanh xem hàng đi, có hứng thú không.”
Sau đó Diệp Thiên Dật dời sự chú ý lên những thứ đồ ở trên cái giá kia.
Các loại các kiểu, có đan dược, có những thứ giống như linh vật thiên địa, có phù chú, thậm chí có cả linh khí.
Mỗi thứ hàng hóa đều được viết rõ tên và công hiệu của chúng ở phía dưới.
Diệp Thiên Dật nhìn cái thứ nhất, nhìn thấy là một cái lá màu xanh cực kì đơn giản.
Sinh Mệnh Chi Diệp: Là lá của Sinh Mệnh Thần Thụ, có đầy đủ công hiệu chữa lành bệnh cực mạnh trong thiên hạ, có thể giải bách độc, có thể kéo dài tuổi thọ.
Diệp Thiên Dật: “...”
Chỉ một phiến lá trên này lại chính là Sinh Mệnh Chi Diệp ư?
Cái này thì Diệp Thiên Dật biết.
Bao gồm cả Sinh Mệnh Thần Thụ, theo truyền thuyết thì khắp thiên hạ này chỉ có một cây Sinh Mệnh Thần Thụ duy nhất. Sinh Mệnh Thần Thụ thuộc loại thần thụ cấp bậc trăm vạn năm. Nhưng vẫn cứ như thế mà không hóa thành hình người, về phần vì sao thì có thể tại vì việc bản thân hóa hình quá khó khăn.
Có nhiều lúc, khi thật sự quá trâu bò rồi thì ngược lại bọn họ muốn đạt được một trình độ nào đó thì lại càng khó khăn hơn.
Mộc Linh Nhi và tỷ tỷ của nàng...
Cũng không dễ nói. Điều này Diệp Thiên Dật cũng không thể xác định được.
Mà Sinh Mệnh Thần Thụ này theo truyền thuyết là do Sinh Mệnh Pháp Tắc sinh ra.
Sinh Mệnh Pháp Tắc... cái thứ trâu bò đó.
Diệp Thiên Dật chưa từng xem xét tới Sinh Mệnh Chi Diệp, những vấn đề về Sinh Mệnh Thần Thụ này thì có muốn cũng vô dụng thôi.
Chính là cực kì chấn động và kinh ngạc.
Lão giả này quá trâu bò rồi.
Mặc dù Sinh Mệnh Chi Diệp có thể chưa thuộc về trình độ có thể đặc biệt dọa người, nhưng mà chắc chắn thuộc về sự tồn tại trong truyền thuyết rồi.
Nhưng mà hiện tại, Diệp Thiên Dật ngược lại lại càng tò mò hơn, Sinh Mệnh Chi Nhãn...
Ở chỗ Diệp Thiên Dật, trong túi không gian vô hạn của Diệp Thiên Dật, chính là nơi mà Mộc Linh Nhi với tỷ tỷ của nàng sinh sống, bao gồm cả ‘mẹ hồ’ của bọn họ.
Mà mẹ hồ của bọn họ lại được gọi là Sinh Mệnh Chi Nhãn.
Sinh Mệnh Chi Nhãn này chính là một sự tồn tại cực kì khoa trương, chính là năng lực chữa lành cực kì mạnh mẽ, liên quan tới Sinh Mệnh Chi Nhãn cũng đều trong truyền thuyết hết, Sinh Mệnh Chi Nhãn cũng không tránh khỏi có liên quan tới Sinh Mệnh Pháp Tắc.
“Sinh Mệnh Chi Diệp này có thể chữa lành được Mạn Đà Vũ Độc không?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Hắn không phải có thể xác định được.
Dù sao thì trong kiến thức của hắn dường như không có phương diện này.
“Mạn Đà Vũ Độc à? Loại độc này không dễ chữa đâu, loại độc này liên quan tới người thứ ba nữa, không phải linh vật thiên địa có thể chữa được.”
Lão giả kia nói như thế.
Diệp Thiên Dật gật gật đầu, điều này cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Sinh Mệnh Chi Diệp này...
Giá bán là một trăm vặn kim tệ.
“Kim tệ á?”
Diệp Thiên Dật nhìn lão giả này một cách kinh dị.
“Đúng rồi. Một trăm vạn kim tệ.”
Lão giả kia liên tục gật đầu, tốc độ và tần suất của việc gật đầu này với cả sự thiết tha mong chờ trong mắt hắn, thật sự là hắn rất chi là mong chờ.
“Là loại tiền tệ dùng để mua hàng kia à?”
Diệp Thiên Dật lại hỏi.
Vì cái gì mà Diệp Thiên Dật lại phải hỏi như thế?
Dùng kim tệ để mua thứ này ư?
Không phải, ngươi đừng nói là thứ này, cho dù chỉ là một viên đan dược lục giai thì bình thường cũng đã không thể dùng tiền để mua được, mà là dùng linh vật thiên địa để đổi, ví dụ như Nguyên Linh Tinh có thể dùng để làm tài nguyên để tu luyện.
Bởi vì những tài nguyên này đối với bọn họ thì rất có giá trị, hơn nữa bọn họ cũng có thể dùng để đổi tiền. Tựu chung lại, tiền đối với những người này mà nói thì mãi mãi chỉ là một con số mà thôi, bọn họ chắc chắn càng nguyện ý có thể dùng Nguyên Linh Tinh để đổi thành tiền bất cứ lúc nào có thể.
Chứ đừng nói tới lại là Sinh Mệnh Chi Diệp.
Thế nên, Diệp Thiên Dật không nghĩ rằng đây là loại tiền mặt mua hàng hóa bình thường.