Diệp Thiên Dật đương nhiên không đồng ý để Dương Hân Nhi quỳ xuống.
Bọn họ xem như ngang hàng, hơn nữa nàng là đời sau của Tu La.
Diệp Thiên Dật giơ tay lên, một sức mạnh ngăn không cho Dương Hân Nhi quỳ xuống.
“Không cần đâu! Ngươi bảo đệ đệ uống trước một viên, trong thời gian ngắn hẳn sẽ có hiệu quả.”
“Cám ơn Diệp công tử!”
Dương Hân Nhi liên tục cúi đầu cảm ơn Diệp Thiên Dật.
“Diệp tiểu tử, ngươi đến rồi, chờ lão phu câu hai con cá để chiêu đãi ngươi thật tốt.”
Tại bờ sông, Phong Tiêu đang ngồi câu cá ở đó.
Hắn đương nhiên cũng nghe được lời của Diệp Thiên Dật, nhưng hắn không qua đó, bởi vì hắn biết, Diệp Thiên Dật không có bất kỳ lý do gì để hại hai đứa nhóc này.
“Được rồi.”
Diệp Thiên Dật cười vẫy tay.
“Lão gia gia lão gia gia, Tiểu Tử Nhi cũng muốn câu cá.”
Sau đó Tiểu Tử Nhi thở hổn hển chạy tới, bắt chước ngồi bên cạnh Phong Tiêu.
“Được! Nha đầu, vậy chúng ta so tài xem ai câu được cá nhiều hơn?”
Phong Tiêu nở nụ cười hiền lành.
Hắn rất vui khi có thể gặp được bọn nhóc này, khiến hắn có thêm nhiều người bầu bạn trong cuộc sống cô độc của hắn.
“Được!”
Tiểu Tử Nhi ngây ngô đáp lại, sau đó nghiêng cái đầu nhỏ nhìn thoáng qua thùng nước nhỏ bên cạnh Phong Tiêu.
“Lão gia gia vụng về, chưa câu được con cá nào, hi hi hi.”
“Nha đầu này, ngươi câu một con đi.”
Tiểu Tử Nhi nhíu cái mũi nhỏ không phục, sau đó ném dây câu xuống.
“Vẫn chưa bỏ mồi, ngươi sao có thể câu được cá chứ?”
Phong Tiêu cười ha hả nói.
Sau đó...
“A..., cắn câu rồi.”
Tiểu Tử Nhi nhìn thấy tấm bèo lay động lập tức đứng lên vui vẻ chuẩn bị nhấc cần lên.
Hả?
Phong Tiêu ngẩn người.
Đến khi hắn thấy được một con cá sáng vàng bị Tiểu Tử Nhi nhấc lên, gương mặt già nua của hắn đã không nhịn được rồi.
Phong Tiêu nhìn Tiểu Tử Nhi.
“Nha đầu này.”
Hắn không biết nên nói gì.
Liên tục câu được Kim Long Ngư, bây giờ, không cần mồi câu, ném cần một cái đã cá mắc câu, thật sự quá khoa trương!
Vận may này...
Không!
Điều này đã không còn là vận may nữa rồi, đây hẳn là thuộc về sức mạnh vô hình nào đó.
Đáng tiếc, nàng không muốn học ở hắn bất kỳ điều gì.
Dù sao lúc đó Tiểu Tử Nhi nói rồi, nàng là thiên hạ đệ nhất, lão gia gia câu cá cũng không bằng nàng, hắn dạy không nổi nàng.
Cũng làm cho Phong Tiêu thật sự bất đắc dĩ gượng cười.
Diệp Thiên Dật ngồi ở đó, Dương Hân Nhi nhanh chóng rót một chén trà cho Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cũng không từ chối.
“Ngươi có thể uống thử.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Tiểu Thiên!”
Dương Thiên mở bình ngọc lấy ra một viên đan dược, hắn cẩn thận đặt viên đan dược ở lòng bàn tay nhìn chăm chú, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
“Sao thế? Ngươi sẽ không cho rằng đây là thuốc độc chứ??”
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
“Tiểu Thiên, đừng như vậy, nếu không sẽ làm tổn thương tấm lòng của Diệp công tử.”
Dương Hân Nhi nhỏ giọng nhắc nhở Dương Thiên.
Không phải Dương Hân Nhi đứng về phía Diệp Thiên Dật, chủ yếu là Dương Hân Nhi quá ngây thơ, nàng cho rằng Diệp Thiên Dật là người tốt, không có suy nghĩ gì nhiều.
“Ta không có ý đó.”
Dương Thiên lắc đầu, sau đó nuốt đan dược xuống, rồi ngồi thiền ở đó.
Dương Hân Nhi vội vàng nhìn đệ đệ của mình.
Sự lo lắng lớn nhất của nàng chính là đệ đệ của mình, chỉ cần hắn không sao, Dương Hân Nhi như thế nào cũng được.
“Không câu nữa không câu nữa.”
Phong Tiêu ném cần câu ném qua một bên, sau đó lẩm bẩm đi tới.
“Phong tiền bối không câu nữa sao?”
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
“Không câu nữa, bị nha đầu này đả kích rồi.”
Phong Tiêu ngồi ở bên cạnh rót một chén rượu, sau đó nhìn về phía Dương Thiên.
“Tiểu Thiên thế nào?”
Phong Tiêu hỏi.
Diệp Thiên Dật nói: “Không tệ, đan dược này mỗi một tháng uống một lần, ta luyện chế ra lượng đủ dùng cho hai năm, hắn cũng có thể kiên trì hai năm, hai năm này, hắn có thể tu luyện, có thể làm bất cứ việc gì, đồng thời tốc độ tu luyện sẽ nhanh đến kinh ngạc.”
“Không phải trước kia ngươi nói có thể giúp Tiểu Thiên kiên trì mấy năm sao? Hình như bốn năm năm?”
Diệp Thiên Dật nói: “Vốn là có thể, nhưng trong đó một loại dược liệu phẩm cấp không đủ, ta chỉ có thể dùng một chút phẩm cấp thấp hơn, không sao, trong thời gian hai năm ta có thể lấy được thuốc giải độc Mạn Đà Vũ Độc, ít nhất ta có thể tìm được dược liệu chính phẩm cấp cao hơn, yên tâm.”
“Ừm.”
Phong Tiêu nhẹ gật đầu.
Lúc này, trên người Dương Thiên đột phá ra một khí thế, khí thế của hắn đang liên tục được kéo lên.
“A... Tiểu Thiên.”
Dương Hân Nhi nhìn thấy tình trạng này của Dương Thiên, vành mắt của nàng ngấn lệ, hai tay che miệng nhỏ, cố gắng kiềm chế không cho mình bật khóc.
Nhưng cơ thể mềm mại của nàng khẽ run lên, ai mà không nhìn ra nàng đang ngạc nhiên vui mừng và kích động chứ.
Nàng chính là người thân của Tiểu Thiên, sự xót xa và tủi thân trong lòng nhiều năm như vậy, nàng thật sự quá mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi.
“Thiên phú của tiểu tử Tiểu Thiên này rất cao, không biết vì sao lại trúng Mạn Đà Vũ Độc, nhưng những năm này hắn vẫn luôn tu luyện, những năm này tu luyện cũng không uổng phí, bởi vì khiến cho độc tố không cách nào phát tán mạnh mẽ được, hiện tại, trước mắt chất độc này xem như đã tạm thời được hóa giải rồi, làm cho sức mạnh chất chứa trong nhiều năm qua đột phá ra, cảnh giới tăng lên dữ dội.”
Phong Tiêu nói.
“Ừm, nhưng vẫn đáng tiếc, bình thường tu luyện, cảnh giới của hắn sẽ cao hơn, nhưng bây giờ cũng không tệ.”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
Phong Tiêu nhiều nhìn thoáng qua Diệp Thiên Dật.
Tiểu tử này, dáng vẻ rất giống ông cụ non gì cũng biết, tiểu tử này ở bên ngoài cũng chắc chắn không đơn giản, trải qua rất nhiều việc, hơn nữa... hắn hẳn là người đứng đầu trong số tất cả những người đến từ thế giới bên ngoài.
Một khoảng thời gian, tu vi Thiên Tôn cảnh, quả thật khoa trương.
Dương Thiên thu khí thế lại, từ từ mở mắt ra, sau đó hắn nhìn hai tay của mình, đột nhiên nắm lại, khí thế bùng phát.
Sức lực của hắn rất mạnh!
“Tỷ!”
Dương Thiên đứng lên, thân thể bé nhỏ kia, nhìn Dương Hân Nhi với ánh mắt quật cường.
“Tỷ!”
Những giọt nước mắt trong đôi mắt quật cường kia cũng đang lăn dài.
Nhiều năm như vậy, hắn biết rốt cuộc tỷ tỷ hắn đã mệt mỏi bao nhiêu, tủi thân bao nhiêu, tỷ tỷ của hắn cũng là cô gái nhỏ, hắn hận bản thân mình, rõ ràng vô dụng còn làm liên lụy đến tỷ tỷ.
Nhưng hiện tại, chí ít hai năm sau, hắn có thể làm rất nhiều, có thể bảo vệ tỷ tỷ, có thể đi kiếm tiền! Có thể khiến tỷ tỷ của mình thật sự sống hạnh phúc!
Dương Thiên và Dương Hân Nhi ôm nhau.
“Tiểu tử này còn biết khóc sao, ta còn tưởng rằng hắn sẽ không bao giờ khóc chứ.”
Diệp Thiên Dật nhìn cảnh này cười nói.
“Dù sao, hắn như thế nào cũng chỉ là cậu bé thôi.”
Phong Tiêu sờ lên râu mép của mình.
Cũng thật lòng vui mừng cho bọn họ.
Sau đó hắn nói tiếp: “Những năm này trong lòng Tiểu Thiên đã quá dằn vặt, hắn cảm thấy mình là gánh nặng, hắn muốn làm rất nhiều nhưng lại làm không được, hắn rất hận bản thân, muốn kết thúc tính mạng của mình một lần cũng không muốn liên lụy Tiểu Hân, nếu không phải vì Tiểu Hân đã nói, nếu như hắn tự sát, nàng cũng không thiết sông, cho nên hắn vẫn kiên trì đến tận bây giờ.”
“Tỷ, ta khỏe rồi.”
Dương Thiên lấy tay lau nước mắt nhìn Dương Hân Nhi.
Dương Hân Nhi cũng lau nước mắt.
Sau đó nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
“Tiểu... Tiểu Thiên, nhanh, nhanh cám ơn Diệp công tử đi.”