Đối với Diệp Thiên Dật mà nói, quả thật cũng không cần cảm ơn gì.
Tất cả chỉ có thể nói là duyên phận.
Con người Diệp Thiên Dật thật sự rất coi trọng duyên phận.
Dương Thiên nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Trước kia, đối với Diệp Thiên Dật, hắn luôn rất cảnh giác, hắn biết tỷ tỷ mình có thể có tình cảm với hắn, cho nên trái lại là như vậy, Dương Thiên càng phải thay tỷ tỷ cảnh giác người con trai đẹp trai trước mặt này hơn!
Bởi vì hắn lo lắng, mục tiêu của Diệp Thiên Dật thực tế là Dương Hân Nhi.
Lời hắn nói đều là giả, có thể lúc đó anh hùng cứu mỹ nhân tại tiệm may Hạnh Phúc cũng là kế hoạch của hắn.
Tuổi tác của Dương Thiên đương nhiên không lớn, nhưng tâm trí rất trưởng thành, hắn biết tỷ tỷ mình rất xinh đẹp, chắc chắn con trai đều thích, cũng có rất nhiều người sẵn sàng khổ tâm vì nàng.
Mà bây giờ, bởi vì hắn thật sự khỏe lại rồi, hắn hiểu được, Diệp Thiên Dật không phải là đang nói khoác, hắn thật sự đang giúp bọn họ.
Dương Thiên đi về phía Diệp Thiên Dật, sau đó trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật đỡ lấy hắn.
Dương Thiên ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Dật, ánh mắt chứa sự kiên định.
“Diệp đại ca, Dương Thiên cám ơn người đã ban cho một sinh mệnh mới, từ nay về sau có thể bảo vệ tỷ tỷ, phụ thân đã dạy ta rằng, nhận ơn một giọt trả ơn một dòng, sau này cho dù Diệp đại ca bảo ta đi chết, ta cũng chắc chắn không chút do dự!”
Dương Hân Nhi ở bên cạnh lau nước mắt.
Diệp Thiên Dật đỡ hắn đứng dậy hoàn toàn, nói: “Ta muốn ngươi đi chết làm gì? Uổng phí tinh lực ta luyện đan? Nam nhi dưới đầu gối có vàng, cả đời này chỉ có thể lạy phụ mẫu, lạy sư phụ, đương nhiên, tỷ tỷ của ngươi cũng đáng, còn ta thì không đáng.”
Sau đó Diệp Thiên Dật vỗ vai hắn; “Cố gắng tu luyện! Làm một tiểu nam tử hán, bảo vệ tỷ tỷ ngươi!”
“Vâng! Diệp đại ca! Ta nhất định sẽ làm vậy!”
Phong Tiêu gật đầu: “Được rồi, lão phu xuống bếp làm bữa cơm ngon, ây dza, ở đây có bình rượu ngon đã cất giữ vài chục năm, hôm nay cuối cùng cũng có tác dụng rồi, âyy, rượu của lão phu đâu?”
Sau đó mọi người nhìn về phía dòng suối nhỏ.
“Ha ha ha... Nấc ~”
Sắc mặt Tiểu Tử Nhi đỏ bừng, lắc đầu quay lại, ánh mắt mơ màng, cười ngây ngô.
Bịch _ _ _
Sau đó đầu Tiểu Tử Nhi ngã xuống đất, nằm ngáy o o.
“Nha đầu này đã uống hết sạch rượu ngon ta cất giấu rồi..”
“Ha ha ha _ _ _ “
Mấy người nhịn không được cười phá lên.
...
“Tiểu tử, ngươi thật sự muốn đến Vạn Độc tông?”
Phong Tiêu ngồi ở đó liếc nhìn Diệp Thiên Dật hỏi.
Diệp Thiên Dật khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Đến Vạn Độc tông cẩn thận một chút, lòng người ở đó đều khá hiểm ác, hơn nữa Vạn Độc tông này cũng không phải là tiểu tông môn, trên toàn bộ đại lục đều có địa vị rất cao, ngươi đi điều tra ai hạ độc Tiểu Thiên, chuyện này cực kỳ nguy hiểm, đoán chừng cho dù qua nhiều năm như vậy, bọn họ không bắt được Tiểu Thiên, nhưng bọn họ nhất định vẫn rất để ý và nhạy cảm như vậy.”
Phong Tiêu nhắc nhở Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Ta rõ rồi, nhưng Phong tiền bối yên tâm, ta đến từ thế giới bên ngoài, căn bản trong sạch, bọn họ không đến mức nghi ngờ ta điều gì, đối với thứ độc này, ta hiểu khá rõ, vào được Vạn Độc tông rồi, ta cũng chắc chắn có thể trở thành một đệ tử quan trọng, vậy càng có cơ hội, chuyện này ta làm nhiều rồi, nên có kinh nghiệm.”
Phong Tiêu gật đầu.
Tiểu tử này, tự tin như vậy, đối mặt với Vạn Độc tông còn có thể nói như vậy, quả thật là không đơn giản.
Dương Thiên ở một bên tu luyện, Dương Hân Nhi vừa mới chăm sóc Tiểu Tử Nhi, mới ra ngoài.
“Ngươi sẵn sàng bỏ ra tinh lực và chi phí nhiều như vậy để giúp hai tỷ đệ này, rốt cuộc là đã nhận sự ủy thác của ai?”
Phía sau, Dương Hân Nhi cũng nghe được câu nói này của Phong Tiêu.
Hả?
Diệp công tử giúp bọn họ là bởi vì nhận sự ủy thác của người khác sao?
Không phải chứ.
Nàng rõ ràng không có người thân, trên thế giới này đã không còn ai quan tâm đến bọn họ nữa, làm sao có thể có người nhờ Diệp công tử chăm sóc bọn họ chứ?
Nàng thật sự không có người thân, cũng không có người quen, ngoại trừ Phong gia gia.
Cho nên nàng cảm thấy không tồn tại khả năng này.
Cho nên, hẳn là Diệp công tử sẽ tùy tiện tìm một lý do giúp đỡ bọn họ.
Diệp Thiên Dật quay đầu nhìn thoáng qua Dương Hân Nhi.
Dương Hân Nhi lập tức khom người nói với Diệp Thiên Dật một cách lễ phép.
“Đã đắp mền cho Tiểu Tử Nhi rồi, không có gì bất thường.”
“Làm phiền ngươi rồi.”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Điều nên làm mà, ta... ta đi rửa chút hoa quả.”
Sau đó Dương Hân Nhi đi ra.
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: “Thật tình không dám giấu, là một vị tiền bối của bọn họ.”
“Ồ?”
Lông mày Phong Tiêu nhíu lại.
Hắn biết, hai tỷ đệ này chắc chắn có điều không đơn giản, nếu không cũng sẽ không bị kẻ gian hãm hại.
“Vị cường giả nào?”
“Một cường giả đã mất, ta cũng là gặp được trong lúc vô tình, dù sao tất cả đều là duyên phận.”
Phong Tiêu gật đầu.
“Ừm, vậy cũng có thể hợp lý.”
Sau đó Phong Tiêu chỉ về một hướng, nói: “Hướng kia chính là Vạn Độc tông, cách nơi này hơn một tuần đường đi, lộ trình không vấn đề gì, nhưng chuyện này lại vô cùng khó khăn! Việc này chắc hẳn ngươi có thể giúp đỡ, điều đó chứng tỏ rằng vị tiền bối kia của Tiểu Thiên đã giúp đỡ ngươi rất nhiều, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận.”
Diệp Thiên Dật gật đầu.
“Đúng rồi Phong tiền bối.”
Diệp Thiên Dật nghĩ tới điều gì đó.
“Chuyện gì?”
“Trên đại lục này, có phải có một cường giả, các ngươi gọi là thương nhân kim tệ hay không?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Nghi hoặc về thương nhân kim tệ cũng khiến cho Diệp Thiên Dật lần không ra manh mối, việc hắn làm thật không hợp thói thường! Diệp Thiên Dật không nghĩ ra bất kỳ lý do gì, hơn nữa căn bản cũng nghĩ không ra, trong tay ai có thể có những vật này.
“Ngươi gặp rồi sao?”
Phong Tiêu hỏi.
“Đúng vậy.”
Phong Tiêu uống một ngụm rượu, sau đó trả lời: “Ngươi cũng biết Đồ Đằng Chi Địa của chúng ta được tạo ra bởi một vị cường giả đỉnh cấp không biết là ai, hắn chính là Thần Sáng Thế của thế giới này, e rằng không có ai có thể tạo ra tiểu thế giới đạt đến quy mô này.”
Diệp Thiên Dật gật đầu: “Chính xác.”
“Truyền thuyết về thương nhân kim tệ kia, đã tồn tại từ khi nhóm người đầu tiên bị cưỡng ép đưa đến từ thế giới bên ngoài.”
Đã lâu như vậy, Diệp Thiên Dật cũng không cảm thấy bất ngờ gì.
“Nói thật, sự tồn tại của thương nhân kim tệ khiến người ta không hiểu được, chỉ nghe nói, thương nhân kim tệ chỉ cầu cơ duyên, trong tay có vô số bảo vật khiến người khác kinh hãi, chỉ dùng để đổi lấy những thứ vô dụng như kim tệ, quả thật không rõ rốt cuộc là ai, lúc đó lại có người nói, thương nhân kim tệ kỳ thật cũng là người sáng tạo ra tiểu thế giới này, bởi vì hắn thực sự buồn chán, dứt khoát hóa thành thương nhân kim tệ, trao cơ duyên cho một số người, xem nơi này thành một trò chơi của hắn, im lặng chờ đợi sự phát triển của thời đại.”
“Điều này cũng có khả năng.”
Diệp Thiên Dật trầm ngâm.
“Không, thế nhưng về sau ý kiến này đã bị lật ngược lại.”
Phong Tiêu lắc đầu, sau đó nói: “Bởi vì mọi người phát hiện, thương nhân kim tệ kỳ thật không phải là một người, bọn họ dường như là một tập thể, chí ít trước mắt lão phu nghe được chừng đó, thương nhân kim tệ có ba người.”
“Tập thể?”
Diệp Thiên Dật ngây người ra.