Diệp Thiên Dật đi đến bên ngoài chiếc kiệu kia.
Bản thân hắn không để ý, hắn cho rằng đây chỉ là một đoàn dong binh bình thường, dù sao đoàn dong binh rất nhiều, ở đây cũng là ngoại ô, quá bình thường!
Nhưng trong tình huống vừa rồi Diệp Thiên Dật biết, không phải vậy!
Đặc biệt là Thương Sinh Chi Đồng của Diệp Thiên Dật cũng nhìn không thấu bất cứ cái gì, hắn hoàn toàn hiểu rõ, đó là một thế lực không hề đơn giản!
Còn vì sao họ lại bảo vệ hắn, thì hắn không biết.
Diệp Thiên Dật ôm quyền: “Tại hạ Diệp Thiên Dật, đa tạ cô nương ra tay cứu giúp!”
Tiểu Tử Nhi ở bên cạnh chớp đôi mắt to nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó ra cũng học theo Diệp Thiên Dật ôm quyền.
“Tại hạ Tiểu Tử Nhi, đa tạ cô nương ra tay cứu giúp, hihi...”
“Công tử không cần phải khách sáo, trên kiệu có một ít hoa quả, công tử sao không cùng lệnh muội lên thưởng thức?”
“Dù sao cũng là kiệu của cô nương, ta là con trai, lên như vậy sợ không ổn đâu?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
“Khách sáo rồi, gặp gỡ chính là duyên, mời.”
Trong lòng Diệp Thiên Dật khẳng định biết rõ, cô gái này chắc chắn không có gì tốt, nhưng dù sao quả thật là người ta ra tay giúp đúng không? Diệp Thiên Dật vẫn đưa Tiểu Tử Nhi vào trong kiệu.
Chiếc kiệu này tuyệt đối không phải là loại kiệu nhỏ theo kiểu truyền thống, mà lại loại rất lớn.
Rèm vừa mới được vén lên, một mùi hương thấm vào lòng người từ bên trong truyền ra.
Mùi hương này không quá nồng, chắc chắn là mùi mà bất kỳ người con trai nào cũng thích, là một mùi hương rất thơm rất cao cấp.
Không sai!
Là một mùi hương rất cao cấp.
Một cô gái mặc váy tím cao quý, đeo mạng che mặt màu trắng ngồi ở đó đang rót trà.
Wowww?
Phong cách ghê ha.
Diệp Thiên Dật biết, cô gái này tuyệt đối không tầm thường, chỉ dùng mấy câu đã ép lui một đám cường giả, ngươi nói xem thân phận của nàng có thể đơn giản đến cỡ nào chứ?
Cô gái ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi.
Nói thật, trong lúc này, nàng cũng rất ngạc nhiên trước vẻ đẹp này.
Không chỉ là Tiểu Tử Nhi, còn có Diệp Thiên Dật nữa.
“Công tử, mời ngồi.”
Cô gái nói.
“Làm phiền rồi.”
Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi ngồi ở đối diện nàng.
“Mời.”
Nàng đưa nước trà cho Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật nhận lấy, Tiểu Tử Nhi hai tay bưng lên, ùng ục ùng ục đã uống xong rồi.
Diệp Thiên Dật: “...”
Trời!
Tiểu nha đầu này, thật đúng là ngây thơ, không sợ có cái gì trong trà sao?
Diệp Thiên Dật còn sợ có độc đây này.
Nhưng Diệp Thiên Dật ngửi một cái, hẳn là không có độc gì.
“Lệnh muội thật xinh đẹp.”
Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn Tiểu Tử Nhi, mỉm cười nói.
Tiểu Tử Nhi thật sự có thể khiến bất cứ ai cũng thích, nàng thật xinh đẹp thật đáng yêu, cơ bản có thể nói, không gặp qua cô gái nào có thể so sánh được với Tiểu Tử Nhi, ít ra dáng vẻ của Tiểu Tử Nhi làm cho người khác thật sự rất yêu thích.
“Cô nương quá khen.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Công tử cũng vô cùng anh tuấn, hồng nhan tri kỷ bên cạnh chắc chắn cũng không ít, mời.”
Nàng bưng ly rượu lên.
Diệp Thiên Dật giơ ly rượu lên ra hiệu rồi uống một ngụm.
“Công tử không sợ tiểu nữ hạ độc sao?”
Cô gái mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Thiên Dật.
“Ồ? Chẳng lẽ cô nương vốn định hạ độc sao?”
“Ha ha _ _ _ đương nhiên không phải, dù sao ngươi với ta không oán không thù, cần gì phải hạ độc chứ.”
Cô gái nở nụ cười xinh đẹp.
Sau đó nàng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lặng lẽ quan sát Diệp Thiên Dật.
Thiếu niên này, không đơn giản.
Nói thật, ngay từ đầu nàng mời Diệp Thiên Dật đến là để chuẩn bị hạ độc.
Thế giới này tàn khốc như thế, ngươi lừa ta gạt, cuối cùng cũng vì hai chữ, lợi ích.
Diệp Thiên Dật trước mặt này, hắn bị tông chủ Liệt Dương tông và một đám cường giả truy sát, chứng minh trong tay hắn có bảo vật không yếu, nếu nàng có thể dùng cách đơn giản nhất để đạt được, cớ sao lại không làm chứ?
Nhưng, ngay lúc nàng nhìn thấy Tiểu Tử Nhi và Diệp Thiên Dật, ý nghĩ này đã bị xua tan đi hơn phân nửa rồi.
Ban đầu, hoặc là hạ độc vào rượu, hoặc hạ độc vào trái cây, nhưng hiện tại thì không có.
Quả thật cuối cùng cũng là vì Diệp Thiên Dật quá đẹp trai, Tiểu Tử Nhi quá xinh gái.
Không có cách nào, thế giới này chính là như vậy, ngươi nói xem, năng lực quan trọng nhất, thế nhưng gương mặt làm sao không quan trọng chứ? Nó thật sự hữu ích.
Nàng nhìn thấy Tiểu Tử Nhi còn nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, thì không nhẫn tâm ra tay, cho dù là Diệp Thiên Dật nàng cũng không nhẫn tâm giết đi vị huynh trưởng của bé gái xinh đẹp như vậy.
Đây thật ra là nguyên nhân chủ yếu.
“Ai biết được chứ, dù sao cô nương thật không đơn giản.”
“Cũng chỉ là xuất thân tốt một chút thôi, ngược lại công tử cũng không đơn giản.”
Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn Diệp Thiên Dật mỉm cười nói.
“Bị Liệt Dương tông truy sát, còn có thể chạy trốn tới nơi này, còn có thể dùng người của tiểu nữ làm bia đỡ đạn, gan dạ sáng suốt, có sự quyết đoán, có tâm cảnh.”
Cô gái nói.
Lời nàng nói, Diệp Thiên Dật cũng không có nghi ngờ gì.
Người đuổi giết hắn thì ra là người của Liệt Dương tông, thế lực Hoàng cấp, vậy mà chỉ dựa vào mấy câu nói đã khiến bọn họ thu tay lại, phỏng đoán nàng hẳn là người của thế lực Đế cấp, xuất thân tốt cũng là hợp tình hợp lý.
“Cô nương có thể là hiểu lầm ta rồi, nếu cô nương không nói, tại hạ cũng không biết rốt cuộc là bị ai truy đuổi, ta không có bất kỳ liên quan gì với Liệt Dương tông hết, mà tại hạ đi tới nơi này đơn thuần là đi đường, đúng lúc đụng phải các ngươi phía trước, vừa định vượt qua, thì bọn họ đã tới.”
Diệp Thiên Dật nhún vai nói.
“Còn nữa, ta cũng không biết các ngươi là ai?”
“Vậy ai đã từng biết chứ?”
Cô gái nhìn Diệp Thiên Dật.
Tiểu Tử Nhi nghe không hiểu, nàng ở đây vui vẻ ăn là được.
“Tô Ngữ Ninh.”
Nàng vươn tay về phía Diệp Thiên Dật.
“Diệp Thiên Dật.”
Hai người bắt tay.
“Tiểu Tử Nhi.”
Lúc này, Tiểu Tử Nhi cũng đặt bàn tay nhỏ của mình lên.
“Nè nè, trên tay ngươi toàn là nước trái cây.”
Diệp Thiên Dật nói một câu.
“A.”
“Không sao, không sao.”
Tô Ngữ Ninh cầm lấy khăn lụa lau bàn tay ngọc thon thả của mình, cũng không chú ý đến việc Diệp Thiên Dật mang găng tay.
Bởi vì loại găng tay này của Diệp Thiên Dật không phải là bao hết tay lại, giống như một loại găng tay dùng vải quấn lên hơn.
“Nói chung đa tạ cô nương có ơn cứu mạng, trên người Diệp mỗ cũng không có thứ gì đáng tiền, nếu Tô cô nương không chê...”
Diệp Thiên Dật còn chưa nói hết lời.
“Vậy làm vợ của đại ca ca đi.”
Tiểu Tử Nhi ra vẻ như cảm thấy mình rất có lý, lại rất hiểu Diệp Thiên Dật nói.
Diệp Thiên Dật: “...”
“Khụ khụ _ _ _ “
Diệp Thiên Dật lập tức ho khan một tiếng, sau đó giữ Tiểu Tử Nhi đang xao động lại.
“Tô cô nương chớ trách, muội muội này của ta tuổi còn nhỏ.”
“Không sao không sao, ta rất thích Tiểu Tử Nhi.”
Tô Ngữ Ninh vươn tay nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Tử Nhi.
Diệp Thiên Dật chau mày khi thấy cảnh này.
“Diệp công tử muốn đi đâu?”
“Vạn Độc tông.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Ồ? Đi Vạn Độc tông sát hạch à? Những ngày này không phải là thời gian thu nhận đệ tử của Vạn Độc tông, nhưng đúng lúc ta cũng chuẩn bị đi đến thành Thiên Ninh, chúng ta có thể cùng đi.”