Quách Minh Duệ kia đã bị bọn họ áp giải đến đại điện.
Mà Diệp Thiên Dật biểu hiện như thế, cũng nháy mắt dọa sợ mấy người này.
Bọn họ biết, người này thật sự không giống những trưởng lão này, hắn sẽ thật sự trực tiếp ra tay, bởi vì những trưởng lão này quá lắm cũng chỉ la mắng thôi, nếu bọn họ ra tay với hậu bối thì thực sự không ổn, nhưng người trước mặt này, là trưởng lão, so với bọn họ thì vẫn ngang vai vế.
Đệt!
“Nhìn gì mà gì, giải tán.”
Diệp Thiên Dật nói xong, sau đó dẫn theo Tiểu Tử Nhi đi đến Nhạc Vương Phong thuộc về mình.
Những người khác đương nhiên nghị luận ào ào về Diệp Thiên Dật.
Bên trong đại điện, bọn họ vẫn chưa giải tán, sau đó mấy người kia áp giải Quách Minh Duệ đến.
“Chuyện gì đây?”
Thẩm Thiên Luyện thấy cảnh tượng như thế thì nhướng mày hỏi.
Bọn họ không ai nói chuyện.
“Nói!”
Thẩm Thiên Luyện lại quát lớn một tiếng, khiến bọn họ giật bắn người.
“Là… Là Minh Duệ sư huynh, hắn chống đối trưởng lão, nói năng lỗ mãng với trưởng lão, nhục mạ trưởng lão, vì thế trưởng lão sai bọn ta áp giải vào, đợi Tông chủ ngài xử lí.”
“Trưởng lão? Tất cả trưởng lão của Vạn Độc Tông ta đều ở đây, là chuyện xảy ra khi nào?”
“Chính là… Chính là vị trưởng lão vừa nãy.”
Lúc này bọn họ mới nhận ra, chính là tên Diệp Thiên Dật vừa nãy.
“Là thật sao?”
Thẩm Thiên Luyện nhìn Quách Minh Duệ, hỏi.
Quách Minh Duệ lập tức quỳ xuống đất.
“Tông chủ, sư tôn, đệ tử nhất thời quên mất chuyện này, còn xem hắn như một nhược giả Thiên Tôn cảnh bình thường, lỡ bất cẩn một lần, thế nên mới… Thỉnh tông chủ, thỉnh sư tôn tha thứ.”
Thật ra những cường giả bọn họ có thể hiểu cho Quách Minh Duệ, thật sự có thể hiểu được.
Thế nhưng, tông quy chính là tông quy!
“Tông quy chính là tông quy, ngươi vi phạm tông quy thì phải chiếu theo tông quy mà trừng phạt, chiếu theo tông quy, đánh một ngàn trượng, giam vào đầm lầy, Đại trưởng lão, Minh Duệ là đệ tử của ngươi, chuyện này giao cho ngươi xử lí.”
Đại trưởng lão ôm quyền: “Đã rõ!”
Sau đó hắn nhìn về phía Quách Minh Duệ, quát lớn: “Đi theo ta!”
Chiếu theo tông quy, còn có một điều nữa là trục xuất tông môn, nhưng Thẩm Thiên Luyện căn bản lại không nói ra, hiển nhiên hắn không muốn trục xuất Quách Minh Duệ khỏi tông môn vì chuyện này.
Còn nữa, giao cho Đại trưởng lão xử lí, đánh một ngàn trượng như thế, có ai biết có đánh hay không, không đánh cũng có thể nói là đã đánh rồi, chỉ cần giam vào đầm lầy là được.
Đến lúc đó, có ai biết có giam vào đầm lầy hay không, cũng không thể nào khảo chứng được.
Dù sao thì bọn họ đều có suy tính riêng cả.
Cho Diệp Thiên Dật mặt mũi là vì Quách Minh Duệ quả thật đã phạm lỗi, nhưng đồng thời, trong lòng bọn họ cũng không ưa gì Diệp Thiên Dật, cho nên chỉ làm cho có hình thức thôi.
...
Diệp Thiên Dật dẫn theo Tiểu Tử Nhi lên đến Nhạc Vương Phong.
Nhạc Vương Phong này cũng là một trong ba mươi sáu phong của Vạn Độc Tông, thiên nhiên rất hùng vĩ!
“Tiểu Tử Nhi, về sau nơi này chính là địa bàn của chúng ta, thích chơi thế nào thì chơi, thích quậy thế nào thì quậy.”
Diệp Thiên Dật cưng chiều nói với Tiểu Tử Nhi.
“Dạ! Được!”
Trong mắt Tiểu Tử Nhi lấp lánh đầy những ngôi sao nhỏ.
“Chỉ là… Có hơi dơ, lẽ nào còn phải tốn thời gian quét dọn sao.”
Diệp Thiên Dật đi đến nơi cao nhất của Nhạc Vương Phong, nơi này thoạt nhìn như một ngọn núi bị người ta bỏ hoang vậy!
Hùng vĩ thì đúng là hùng vĩ, nhà cửa cũng rất nhiều, sân vườn các thứ cũng có nữa!
Thế nhưng, trên mấy ngôi nhà đều kết đầy mạng nhện, trên mặt đất toàn là lá rụng, hồ nước cạn khô cả, bên trong hồ cũng toàn lá rụng, còn có ếch nhái nhảy qua nhảy lại nữa.
Chuyện này cũng coi như bình thường.
Vạn Độc Tông có thế lực không nhỏ, nhưng lại có tận ba mươi sáu ngọn núi, mỗi ngọn núi đều lớn như vậy, ngoại trừ núi còn có tiền tông của tông môn, tiền tông lớn vô cùng, căn bản chính là nơi ở của tất cả đệ tử, đạo sư.
Theo lẽ thường mà nói, tông môn thế này có mấy chục vạn đệ tử, nhưng đệ tử Vạn Độc Tông quá lắm cũng chỉ có tám vạn thôi!
Cũng bình thường thôi, bởi vì cái tên Vạn Độc Tông tông môn và vị trí của của tông môn khiến rất nhiều người thực ra gia nhập vào thế lực Hoàng cấp, nhưng cũng không đặc biết muốn gia nhập thế lực Đế cấp Vạn Độc Tông này.
Ngươi nghĩ thử xem, sau khi gia nhập rồi, đi ra ngoài, ngươi nói mình là đệ tử Vạn Độc Tông, trông ngươi cũng không quá kiêu ngạo, người khác mặt ngoài thì bội phục ngươi, nhưng thực tế thì trong lòng sẽ nói, hóa ra đây là một đám đệ tử của cái tông môn độc ác âm hiểm xảo trá, chắc chắc không phải hạng người gì tốt đẹp.
Đại khái chính là như thế, dù sao thì danh tiếng của Vạn Độc Tông quả thật không tốt lắm!
Nếu ngươi gia nhập một tông môn thế lực Đế cấp khác thì tuyệt đối nở mày nở mặt!
Đương nhiên, có người cũng chả quan tâm! Cho nên bọn họ gia nhập Vạn Độc Tông, bởi vì bọn họ biết, đây dù sao cũng là thế lực Đế cấp, hơn nữa đệ tử ít, đỡ cạnh tranh, có thể đạt được vị trí tốt chính là sự thật về thế lực Đế cấp.
Thật ra người thông minh đến Vạn Độc Tông này, quả thật cũng là một lựa chọn thông minh.
Bởi vì khi đến đây, thật ra chuyện đó không hề có nghĩa là ngươi sẽ chỉ giao du với hạng âm hiểm.
Nhạc Vương Phong này không có ai ở cũng bình thường thôi, trưởng lão ở hết rồi, sau đó chiếu theo tông quy mà chủ nhân của ngọn núi của từng tông môn sẽ thuộc về một trưởng lão tương ứng, nếu không phải trưởng lão thì cũng không có ai đến ở, không có ai đến ở thì sẽ không có ai quét dọn.
Ban đầu thì có thể còn có, về lâu dài thì lại bị bỏ hoang.
Nhưng bỏ hoang vẫn hoàn bỏ hoang, hẳn là có linh lực thiên địa, nơi này không thiếu chút nào.
“Phải tìm người đến đây quét dọn thôi.”
Diệp Thiên Dật cũng không muốn tự mình quét dọn.
Nhưng mà...
Tuy rằng hắn là trưởng lão, nhưng chắc không kiếm đại tên đệ tử nào lại đây quét dọn được đâu ha? Bởi vì dù sao hắn cũng không phải cường giả đỉnh cấp hay gì đó, đệ tử bọn họ không chịu đâu, bọn họ căn bản không muốn bợ đít Diệp Thiên Dật.
Mà Diệp Thiên Dật cũng không có đệ tử trưởng lão riêng của mình...
Hình như chỉ còn có mỗi mình mình thôi thì phải?
“Thôi bỏ đi, tự làm thì tự làm.”
Ngay tại phía sau, một chàng trai có diện mạo còn tuấn tú hơn cả Quách Minh Duệ kia cũng không biết chui từ đâu ra trong Nhạc Vương Phong này, đúng lúc gặp phải Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi.
“Ngươi là ai?”
Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật.
“Câu này đáng lẽ ta phải hỏi ngươi chứ? Ngươi là ai? Tại sao lại ở Nhạc Vương Phong của ta?”
“Nhạc Vương Phong của ngươi? Ha ha ha ha ——”
Hắn dừng lại một chút, sau đó liền cười phá lên.
“Kiêu ngạo quá đấy, làm sao mà nơi này lại trở thành Nhạc Vương Phong của ngươi rồi, ngươi rốt cuộc là ai?”
Hắn nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật không thôi.
Diệp Thiên Dật thuận tay cầm lấy huy chương trưởng lão trước ngực, sau đó nhẹ nhàng thổi thổi xoa xoa, không nói lời nào.
Ánh mắt của hắn đương nhiên nhìn thấy huy chương trưởng lão, con ngươi không nhịn được mà co rút lại.
Trưởng lão?
“Khi nãy ngươi mới chửi bản trưởng lão kiêu ngạo à? Chắc ngươi cũng chỉ là một đệ tử thôi chứ gì? Chiếu theo tông quy, xử trí như thế nào?”
Đàm Thiên Sinh thật sự không tưởng tượng nổi, ngươi sao, trưởng lão?
Hắn đến đây là để tu luyện, nơi này rất thanh tĩnh, sao mà vừa đến lại gặp phải một trưởng lão trẻ tuổi không quen biết chứ?
“Chiếu theo tông quy, trục xuất tông môn.”
“Trục xuất tông môn thì không cần, Nhạc Vương Phong này đã lâu rồi không quét dọn, ngươi quét dọn Nhạc Vương Phong cho sạch sẽ, bản trưởng lão sẽ không bẩm báo việc này cho tông chủ.”
Diệp Thiên Dật vươn thẳng thắt lưng.
“Mau thu dọn một căn phòng cho ta đi, bản trưởng lão mệt rồi.”