Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 2142 - Chương 2141: Cùng Với Mấy Trăm Nữ Đệ Tử...

Chương 2141: Cùng với mấy trăm nữ đệ tử...
Chương 2141: Cùng với mấy trăm nữ đệ tử...

Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi ngồi ở đằng kia uống trà ăn quả.

Sau đó Đàm Thiên Sinh rầu rĩ quét dọn Nhạc Vương Phong này cho Diệp Thiên Dật.

Tuy rằng nét mặt hắn nghi hoặc khó hiểu, tại sao một người trẻ tuổi như vậy lại trở thành trưởng lão Vạn Độc Tông bọn họ, nhưng trưởng lão người ta mang huy chương trên ngực, hắn cũng không có gì đáng nghi, dù sao thì cũng không thể có một người không liên quan lấy được huy chương trưởng lão, giả vờ làm trưởng lão ở đây chứ?

“Nhanh lên, hôm nay trước khi trời ngả tối, bản trưởng lão phải ở trong này, trước khi trời tối phải quét dọn xong cho ta.”

Diệp Thiên Dật lột một trái vải bỏ vào miệng, thuận tiện nói.

Đàm Thiên Sinh đang quét rác ở đằng kia cứng đờ mặt, hắn quan sát Nhạc Vương Phong lớn như vậy.

Nơi này một người có thể dọn xong trong một ngày à?

Không đời nào!

Nhưng mà dù sao người ta cũng là trưởng lão, vẫn là phải nghe lời của trưởng lão chứ sao.

Đệt!

Chẳng phải hắn đã bế quan hai tháng trong này sao? Vạn Độc Tông này đã xảy ra chuyện gì rồi?

Sao một tên nhãi ranh lại lên làm trưởng lão chứ?

Một lúc sau, hắn đi xuống nhìn.

“Trưởng lão.”

Đàm Thiên Sinh thi lễ.

“Nói đi.”

“Là thế này, sức lực của một mình đệ tử quá là hữu hạn, Nhạc Vương Phong này quả thật không nhỏ, không biết đạo trưởng lão có thể cho phép ta xuống tìm một người hỗ trợ quét dọn Nhạc Vương Phong không? Như thế thì cũng có thể nhanh hơn, trưởng lão cũng có thể vào ở sớm hơn.”

Diệp Thiên Dật liếc xéo hắn một cái.

“Ngươi tưởng mục đích bản trưởng lão sai ngươi quét dọn Nhạc Vương Phong chỉ đơn giản là để quét dọn Nhạc Vương Phong sạch sẽ thôi à? Đây là vì bản trưởng lão đang trừng phạt ngươi, còn muốn tìm người giúp ngươi quét dọn nữa hả? Ngươi cũng quá xem thường bản trưởng lão rồi đó!”

Đàm Thiên Sinh kia cúi đầu liên tục, nói: “Trưởng lão thứ tội, đệ tử không có ý này, đệ tử sẽ quét dọn ngay!”

Sau đó hắn xoay người, cắn chặt răng.

Khốn kiếp!

Nhưng mà hắn lại chẳng dám nói gì cả.

Chẳng lẽ người trông có vẻ trẻ tuổi này thực tế lại là một võ giả có cảnh giới rất cao, thiên phú rất mạnh? Thực ra là hắn đã hơn một ngàn tuổi, chỉ là vì thiên phú quá mạnh nên khiến cho dung nhan của hắn không thay đổi? Giống như những cường giả nữ đế vậy.

Vậy thì vẫn nên tôn kính chút mới được.

“Ha ha, uy phong của Thập tứ trưởng lão thật lớn.”

Một giọng nói truyền đến, sau đó một loạt bóng người đi lên Nhạc Vương Phong.

Người đi lên cũng là một người mà Diệp Thiên Dật có ấn tượng.

Hắn là một vị trưởng lão của Vạn Độc Tông, Nhị trưởng lão.

Những trưởng lão của Vạn Độc Tông này, thật ra thì cũng không phải Tam trưởng lão là sẽ trâu bò hơn Tứ trưởng lão, quả thật không thể nói như vậy được, chỉ có thể nói là Tam trưởng lão có tư chất ở lâu trong tông môn nhiều hơn Tứ trưởng lão thôi.

Mà vị Nhị trưởng lão này cũng thuộc loại cường giả đã đi theo Vạn Độc Tông từ lâu thật lâu về trước, quyền uy ở Vạn Độc Tông của hắn tuyệt đối không thấp!

Vạn Độc Tông được Thẩm gia nắm trong tay là vì trong số mười bốn vị trưởng lão, tính cả Diệp Thiên Dật, có bốn vị đều là lão giả Thẩm gia, ngươi có thể cảm thấy là không có gì nhiều, nhưng thật ra rất to tát.

Vị Nhị trưởng lão này chính là một người nằm trong Thẩm gia!

Thẩm Xuân Thu.

Nhắc tới Thẩm Xuân Thu, thật ra hắn còn có lai lịch lâu dài hơn Thẩm Thiên Luyện nữa, chắc hẳn hẳn phải thuộc thế hệ chú bác của Thẩm Thiên Luyện.

Thẩm Xuân Thu ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Diệp Thiên Dật, nói.

“Sư tôn!”

Đàm Thiên Sinh kia nhìn thấy Thẩm Xuân Thu đi đến, nhanh chóng quỳ xuống đất hành lễ.

Hắn oan ức lắm.

Thấy sư tôn mình đến đây, hắn liền có người để cậy nhờ rồi.

“Hóa ra là Nhị trưởng lão, không biết Nhị trưởng lão đến Nhạc Vương Phong của ta có chuyện gì? Còn mang theo nhiều người đến như vậy.”

Diệp Thiên Dật cười nhìn một đám người đằng sau Thẩm Xuân Thu.

“Thập tứ trưởng lão đang nói bọn họ à?”

Thẩm Xuân Thu nhìn sang mấy chục nữ đệ tử đằng sau lưng.

Đúng vậy!

Đều là nữ cả.

“Bọn họ cùng nhau đến đây, nghe nói hình như là để học tập với Thập tứ trưởng lão cái gì đó, lão phu cũng không rõ lắm.”

“Ta nhớ là tông môn nào cũng có quy củ mà? Đệ tử nào cũng có thể lên núi của trưởng lão à?”

Diệp Thiên Dật hỏi một câu.

Ý tứ rất rõ ràng, không có sự đồng ý của Nhị trưởng lão, bọn họ đương nhiên cũng không dám tới.

“Ha ha, lão phu chỉ cảm thấy rằng dù sao Thập tứ trưởng lão cũng mới đến Vạn Độc Tông ta, nên tìm vài đệ tử đến để mua vui chút cho ngươi, đồng thời Thập tứ trưởng lão cũng có thể chỉ dạy bọn họ đôi chút, cũng nâng cao danh tiếng bên trong tông môn, chẳng phải rất tốt sao?”

Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua.

Trong ánh mắt của những cô gái đó đều là sự ái mộ đối với hắn, không sai, chính là ái mộ!

Thoạt nhìn cũng không có vẻ như là được phái đến đây để nhằm vào Diệp Thiên Dật, ngẫm lại thì, hắn là trưởng lão, sao lại có thể nhằm vào hắn được chứ?

“Thế cũng phải, phiền Nhị trưởng lão lo lắng rồi.”

“Nhưng mà Thập tứ trưởng lão, Thiên Sinh là đệ tử trưởng lão của lão phu, ngươi đang có ý gì đây? Lẽ nào Thập tứ trưởng lão dựa danh trưởng lão mà đè ép Thiên Sinh, bắt ép hắn làm chuyện gì sao?”

Nhị trưởng lão nhìn Diệp Thiên Dật, nói.

Diệp Thiên Dật nhìn sang Đàm Thiên Sinh kia.

Đàm Thiên Sinh nhanh chóng nói với Thẩm Xuân Thu: “Sư tôn, vừa nãy đệ tử bế quan, có Thập tứ trưởng lão thuận tiện chỉ dạy, cảm tạ Thập tứ trưởng lão, thấy nơi này cỏ dại mọc tràn, vì cảm kích ơn Thập tứ trưởng lão chỉ điểm nên đã chủ động quét tước một phen.”

Hắn cũng không muốn nói ra là vì mình đã chống đối trưởng lão, tội liền nặng hơn.

“Ừm, vậy ơn Thập tứ trưởng lão chỉ điểm cho ngươi, lão phu sẽ thay ngươi cảm tạ, ngươi đi về trước đi.”

Đàm Thiên Sinh do dự một chút, hắn không dám trở về, sợ Diệp Thiên Dật nói huỵch toẹt ra, nhưng sư tôn mình đã lên tiếng rồi, nếu hắn không quay về thì lại là không cho sư tôn mình mặt mũi.

“Vâng! Đệ tử cáo lui!”

Thật ra trong lòng Thẩm Xuân Thu có mưu tính, hắn biết rất rõ chuyện của Quách Minh Duệ, phỏng chừng đệ tử của hắn cũng bị người này dùng thân phận trưởng lão để chèn ép.

“Thập tứ trưởng lão, vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì lão phu cũng về trước, làm phiền người dạy bảo những đệ tử này một chút.”

Thẩm Xuân Thu ôm quyền.

“Ầy, Nhị trưởng lão đợi đã.”

Diệp Thiên Dật hô.

“Hửm? Thập tứ trưởng lão còn có chuyện gì sao?”

Diệp Thiên Dật cười cười, nói: “Không phải Nhị trưởng lão đã bảo muốn cảm tạ bản trưởng lão thay cho đệ tử của ngươi sao? Sao lại đi về rồi? n tình của bản trưởng lão đối với đệ tử của Nhị trưởng lão cũng thật sự không nhỏ, vậy báo đáp chắc cũng không nhỏ chứ nhỉ?”

“Ha ha, lão phu trở về trước rồi hẵng suy nghĩ cách cảm tạ thế nào.”

“Tự nhiên!”

Sau đó Thẩm Xuân Thu liền nghiêm mặt rời đi.

Khách khí qua lại với hắn, tiểu tử này còn dám lên mặt nữa chứ.

“Các ngươi lại đây đi.”

Diệp Thiên Dật vẫy vẫy tay với mấy cô gái.

...

Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.

Ba ngày này đối với Diệp Thiên Dật mà nói thì thật sự là chẳng làm gì cả, hắn chỉ ở yên trong ngọn núi trưởng lão của mình để tu luyện thôi.

Ở trong này, ngồi thiền cũng có thể nâng cao cảnh giới, chỉ là không nhanh bằng hạ yêu thú hoặc giết người thôi!

Tuy nhiên...

Tình trạng bên này của Diệp Thiên Dật cũng gây ra nhiều bất mãn cho tông môn bên kia.

Có người lại không đợi được mà báo cáo Diệp Thiên Dật với tông chủ của Thẩm Thiên Luyện.

“Cái gì? Thập tứ trưởng lão này mỗi ngày không làm việc đàng hoàng, mờ ám không rõ cùng với cả trăm nữ đệ tử tông môn?”

Bình Luận (0)
Comment