Mặc dù mối thù này rất lớn, nhưng hiện tại, hắn là thập tứ trưởng lão của Vạn Độc tông.
Thân phận thập tứ trưởng lão của Vạn Độc tông này, cũng đủ để cho thế lực Hoàng cấp Cửu Kiếm tông chùn bước.
Nhưng, vẫn cần phải tạo cho hắn chút rắc rối.
Cho nên, hắn đã khẩn cấp phái người đi liên hệ với phía Cửu Kiếm tông.
"Đi lên xem xem!"
Sau đó Đàm Thiên Sinh đi đến Nhạc Vương Phong.
"Đàm sư huynh, ngươi phải chú ý một chút."
Một người nhắc nhở hắn.
"Hắn là thập tứ trưởng lão, các Đại trưởng lão khác đến Nhạc Vương Phong, là họ có cái quyền đó, nhưng Đàm sư huynh không thể bởi vì hắn ngang hàng với chúng ta, cho nên nếu quên đi thân phận thập tứ trưởng lão của hắn, ngộ nhỡ..."
"Đệt!"
Đàm Thiên Sinh ý thức được điều này, nhịn không được tức giận mắng một tiếng.
Thật khốn nạn!
Dựa vào cái gì chứ?
"Nhưng nói thật, nếu thập tứ trưởng lão quả thật có thể giải được hỏa độc này, vậy hắn làm trưởng lão của Vạn Độc tông chúng ta cũng là hợp tình hợp lý, dù sao ít ra năng lực của hắn biểu hiện ra đã vượt qua các đại các trưởng lão khác của chúng ta, chỉ là cảnh giới hơi thấp, nhưng nếu không xét về cảnh giới, chắc chắn có tư cách."
Một muội muội gật đầu.
"Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa thập tứ trưởng lão đẹp trai như vậy."
Lại là một fangirl nói.
"Hơn nữa các ngươi nghe nói gì chưa? Ba ngày trước có một nhóm nữ đệ tử đi đến Nhạc Vương Phong, ở lại đó ba ngày."
"Nghe nói rồi, chẳng phải còn truyền ra rằng còn động tay động chân với thập tứ trưởng lão, rất ám muội sao? Thậm chí mấy người chăm sóc một mình thập tứ trưởng lão."
Lại là một muội muội nói: "Ta ngược lại cảm thấy rất tốt, để ta đi, ta cũng nguyện ý đi, hừ."
"Đủ rồi!"
Đàm Thiên Sinh kia nghe thấy mấy câu này, sắc mặt tái xanh.
Ngươi là thập tứ trưởng lão đúng không?
Rõ ràng là một phế vật tu luyện, vậy mà còn muốn làm trưởng lão??
Hắn ngược lại muốn xem, cái chức trưởng lão này hắn có thể làm bao lâu!
"Nhưng mà……"
Một muội muội lại nói: "Ta nghe nói, hơn một trăm nữ đệ tử ngoại môn, ở đó ba ngày ngắn ngủi, cảnh giới mỗi người đều tăng lên nhất giai, thậm chí có người tăng lên tam giai! Nghe nói, sau này thập tứ trưởng lão sẽ đích thân chọn lựa người phụ trách bồi dưỡng."
"Thật sao?"
"Đương nhiên, chính miệng những nữ đệ tử kia ở Nhạc Vương Phong nói, là thật, trước đây các Đại trưởng lão, tông chủ huy động nhân lực lên thì bị tra hỏi, nhưng không hỏi ra thì chứng minh chắc chắn là thật."
"Hắn thật sự có năng lực, trời ạ, hơn nữa vô cùng có trách nhiệm, ngoại trừ cảnh giới thấp một chút, còn có chỗ nào không tốt chứ? Các trưởng lão khác, đều ước gì đệ tử của mình ít một chút, còn hắn, trực tiếp dạy một lần mấy trăm người... thật khâm phục hắn."
"…..."
Trên Nhạc Vương Phong.
Người của Tề gia tới trước, sau đó các Đại trưởng lão cũng theo sau.
"Thập tứ trưởng lão, xin hỏi chúng ta có thể giúp đỡ gì không?"
Tề Hướng Dương cung kính hỏi.
Có cường giả không câu nệ tiểu tiết, còn có cường giả, lòng dạ hẹp hòi, không kính trọng!
Giống Tề Hướng Dương này, hắn không chỉ bởi vì Diệp Thiên Dật nói có thể giải độc mà cung kính với Diệp Thiên Dật như thế, trong sự nhận thức của hắn, người có năng lực, chính là được người tôn kính! Cho dù là tiểu bối!
Cảnh giới thấp không sao, ngươi có chỗ giỏi hơn bất kì người nào, vậy ngươi có thể có một vị trí trên đại lục rồi!
Đương nhiên rồi, hắn cũng không đến mức nói khiêm tốn như vậy, chỉ là người trước mặt này có thể cứu con gái của hắn, nếu thật sự có thể cứu được, hắn không để ý đến điều gì!
"Không cần, ta đưa nàng vào trong là được, nếu như không yên tâm, một người có thể vào theo."
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
"Để ta."
Tề Hướng Dương không chút do dự nói.
"Được."
Diệp Thiên Dật gật đầu, sau đó đi đến một vị trí.
"Ta dìu Mộng Nhã."
Sau đó Tề Hướng Dương dìu Tề Mộng Nhã, đi theo Diệp Thiên Dật đến một mật thất tu luyện ở Nhạc Vương Phong.
Những người khác chỉ có thể đợi ở đó.
Không có cách nào, bọn họ đương nhiên phải tôn trọng Diệp Thiên Dật.
"Thập tứ trưởng lão, phải trị liệu như thế nào? Phải luyện chế đan dược hay là?"
Diệp Thiên Dật nói: "Không cần, nhưng ta muốn nói rõ một chút, trong quá trình trị liệu, áo quần của nàng sẽ bị thiêu hủy, cho nên, hoặc là cởi ra bây giờ, hoặc là lát nữa sẽ bị thiêu hủy, các ngươi lựa chọn đi."
Gương mặt xinh đẹp của Tề Mộng Nhã yếu ớt ban đầu bị nóng đỏ lên bây giờ càng đỏ hơn.
Ngược lại Tề Hướng Dương cảm thấy không sao.
Trong dự liệu!
Bởi vì loại độc này là hỏa độc.
"Thập tứ trưởng lão, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?"
"100%."
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
Trong lòng Tề Hướng Dương nhịn không được hít một hơi lạnh.
"Mất bao lâu??"
"Nhiều nhất một ngày."
"Thập tứ trưởng lão, vậy cần ta làm gì không?"
Diệp Thiên Dật lắc đầu: "Không cần."
"Được!"
Sau đó Tề Hướng Dương nhìn về phía Tề Mộng Nhã, nhẹ giọng trấn an: "Mộng Nhã, cha ở phòng tu luyện bên cạnh, con ở đây với thập tứ trưởng lão để giải hỏa độc, không nên vì sự rụt rè của con gái mà dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, con là đứa hiểu chuyện, đứng trước phải trái rõ ràng, con biết nên làm như thế nào mà."
"Mộng Nhã hiểu rõ.."
Nàng nói khẽ.
Sau đó Tề Hướng Dương nhìn về phía Diệp Thiên Dật, nói: "Thập tứ trưởng lão, vậy xin nhờ người, ta đến phòng tu luyện bên cạnh đợi, nếu như có gì cần, thì gọi ta bất cứ lúc nào."
"Được."
Sau đó Tề Hướng Dương đi ra.
Không phải hắn nói tin tưởng Diệp Thiên Dật, mà là hắn tin tưởng Diệp Thiên Dật sẽ không làm gì, hắn cũng không dám làm gì.
Một Thiên Tôn cảnh, hay là trưởng lão, bên ngoài nhiều người trông coi như vậy, ngươi nói xem, hắn có thể làm chuyện xấu gì chứ?
Cho nên hắn vẫn rất yên tâm.
Điều lo lắng duy nhất chính là hắn sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, cuối cùng không cách nào giải được hỏa độc.
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn cô gái này.
Quả thật không phải vì dung mạo của nàng đẹp mà Diệp Thiên Dật muốn giúp đỡ, đơn thuần là bởi vì ân tình của Tề gia.
Phải biết rằng, ân huệ của một gia tộc lợi hại, đó thật sự là bảo vật vô giá.
Dựa vào ân huệ này, Diệp Thiên Dật thậm chí có thể đối đầu với Vạn Độc tông.
"Không cần lo lắng, nàng tự cởi quần áo ra đi, tránh bị cháy hỏng."
Diệp Thiên Dật ngồi ở đó, rót cho mình một ly trà, sau đó bắt chéo hai chân nhìn Tề Mộng Nhã.
Tề Mộng Nhã: "..."
Nàng có thể cởi ra... thế nhưng...
Ngươi bưng trà, bắt chéo hai chân ngồi ở chỗ này nhìn... có phải có hơi khó xử rồi hay không?
"Ta... ta có thể... đi cởi đồ ra trước được chưa?"
"Có ý nghĩa gì sao? Tùy ngươi."
Diệp Thiên Dật nói.
Tề Mộng Nhã cắn bờ môi đỏ.
"Rõ rồi..."
Nàng hít thở sâu một hơi, sau đó quay lưng về phía Diệp Thiên Dật.
Hai tay đưa lên đặt ở ngực, dừng lại rất lâu.
Đến tay còn chưa có người con trai nào nắm qua, bây giờ bị một người con trai nhìn thấy hết, quả thật rất khó làm.
Nhưng nghĩ một chút, ít nhất cũng không thiếu một lão già chứ?
Nhưng nếu như là lão già, ngược lại sẽ không sao chứ?
Nhưng đẹp trai như hắn...
Chắc thật sự là một chính nhân quân tử.
"Ngươi yên tâm đi, tấm lòng của y giả rất nhân ái, ta là một y sư, ở chỗ chúng ta, rất nhiều nữ sinh đều phải cởi hết để nam bác sĩ phẫu thuật."
Diệp Thiên Dật thấy nàng do dự thì nói.