Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 234 - Chương 234: Đẹp Trai Đến Mức Nghiêng Nước Nghiêng Thành.

Chương 234: Đẹp trai đến mức nghiêng nước nghiêng thành.
Chương 234: Đẹp trai đến mức nghiêng nước nghiêng thành.

Dịch: Cỏ Dại Team

Người đàn ông trung niên cười cười một tiếng, sau đó vội vàng đi về phía con gái của mình, một chàng trai đang bị một nhóm các cô gái trẻ vây quanh tán gẫu, nói cười, ánh mắt của người đàn ông kia thật sự rất đẹp đẽ. Và sau đó Tử Ninh Thành trực tiếp kéo con gái mình ra ngoài.

"Cha, có chuyện gì vậy?"

Cô gái này hẳn là người duy nhất trong tất cả các cô gái ở đây, luận khí chất, hay là ngoại hình đều có thể sánh bằng Liễu Khuynh Ngữ, nhưng nàng ta lại lớn tuổi hơn Liễu Khuynh Ngữ một chút, khoảng hai mươi lăm hoặc hai mươi sáu tuổi, mặc một chiếc váy màu tím, tóc búi cao. Vóc dáng yểu điệu hấp dẫn, lồi lõm có đủ, phong thái mang theo chút nét trưởng thành, thể hiện hết thảy sức hấp dẫn qua từng cử chỉ của nàng ấy, nàng và Liễu Khuynh Ngữ là hai thái cực trái ngược nhau, một ngươi theo phong cách xinh đẹp tao nhã, trầm ổn, một người như thể là một yêu tinh muốn gây họa cho chúng sinh.

Tử Yên Nhiên, con gái lớn của gia tộc nhà họ Tử ở thành Cửu Châu Thiên, văn võ song toàn, tính cách phóng khoáng, khiến người ta cảm thấy nàng như thể là một cô gái phóng đãng, tất cả những dịp quan trọng đều phải mời nàng tới. Mời được nàng tới tham dự thì nó mới trở nên quan trọng và vô số người đàn ông sẽ đến tham gia vì có nàng xuất hiện.

Điều quan trọng nhất là ngoài việc là con gái lớn của nhà họ Tử, gia tộc đỉnh cấp của thành Cửu Châu Thiên, nàng còn là sư phụ của cháu gái của Nữ hoàn Cửu thiên, khí chất vô cùng cao quý. Nàng cùng với Liễu Khuynh Ngữ được người dân của thành Cửu Châu Thiên ca tụng là hai biểu tượng, hai thái cực trái ngược nhau, có sức ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ ở nơi đây.

"Con bé này, mấy người đàn ông đó thì có gì mà nói chuyện mãi vậy?"

Tử Ninh Thành trừng mắt nhìn Tử Yên Nhiên một cái.

Tử Yên Nhiên sửng sốt một chút, sau đó cười nhẹ: "Cha, không phải cha luôn thúc giục con gái kết hôn sao? Con gái ngài nói chuyện với mấy tài năng trẻ của thành Cửu Châu Thiên thì có gì sai sao?"

"Sai, sai, quá sai, vô cùng sai, đặc biệt sai, bọn họ đâu có ra thể thống gì đâu? Người kia kìa, đi làm quen với người kia đi."

Tử Ninh Thành chỉ vào Diệp Thiên Dật đang được các cô gái vây xung quanh.

Tử Yên Nhiên nhìn sang hướng đó, đôi mắt xinh đẹp của nàng hơi sáng lên.

"Quả là một anh chàng đẹp trai."

"Mau lên, ta muốn làm cha vợ lắm rồi đó, nhanh chân lên."

Tử Yên Nhiên một hơi uống cạn ly rượu vang đỏ trên tay. Phong tình trong đôi mắt quả là không thể tưởng tượng được!

"Vậy ta đi đây."

Tử Yên Nhiên bất đắc dĩ mỉm cười, rồi bước tới.

Tử Ninh Thành nắm chặt tay.

Phải thành công, nhất định lần này phải thành công đấy!

Liễu Thiên Hải ở bên kia đã nhìn thấy cảnh này.

"Lão Tử, ngươi cũng thật là xảo quyệt."

Liễu Thiên Hải bước tới nói.

"Hừm, người đàn ông tốt thé này phải giành lấy chứ. Con gái ta cũng không còn nhỏ nữa. Tên nhóc kia khí chất phi phàm. Mặc dù gia cảnh có thể cũng trung bình nhưng tương lai chắc chắn sẽ tăng vọt, vậy con gái ta cưới sớm hơn một chút cũng có làm sao?"

Liễu Thiên Hải mỉm cười: “Vậy thì cứ chờ xem.”

Nói xong, hắn bước tới phía Liễu Khuynh Ngữ cách đó không xa. Tử Ninh Thành nhìn thấy Liễu Thiên Hải đang đi đến gần Liễu Khuynh Ngữ thì nghiến răng nghiến lợi.

Lão già khốn kiếp! Hắn cũng muốn con gái mình đi qua đó chứ gì nữa...

Tử Ninh Thành không lo lắng mấy cô gái khác, bởi vì những cô gái khác chắc chắn không thể nào so được với cô con gái quý giá của mình, nhưng Liễu Khuynh Ngữ thì lại là mối đe dọa cho con gái của mình, vì vậy hắn vội vàng đi theo về phía đó.

"Con gái."

"Cha."

Liễu Khuynh Ngữ quay người lại rồi hơi cúi người một chút.

"Ta rất muốn làm quen với cái cậu ở đằng kia. Con hãy thay ta đi làm quen với hắn trước đi." Liễu Thiên Hải chỉ chỉ về phía Diệp Thiên Dật.

Liễu Khuynh Ngữ nhìn sang phía bên đó.

Thật kỳ lạ, nếu cha nàng muốn làm quen với anh Diệp thì ông ấy có thể tự mình đi tới đó làm quen mà, tại sao lại phải bảo nàng đi?

"Cha, hắn là Diệp Thiên Dật, ta đã từng nhắc đến tên hắn trước mặt người rồi mà."

"Cái gì? Hắn chính là Diệp Thiên Dật, người mà đã sáng tác ra bài Trường Hận Ca sao?"

Tử Ninh Thành vừa bước tới nơi, nghe thấy thì không khỏi sửng sốt .

Liễu Khuynh Ngữ gật đầu.

Hai mắt Liễu Thiên Hải sáng rực lên.

"Đi mau, đi mau đi!"

Liễu Khuynh Ngữ ngơ ngác bước tới ba bước rồi quay đầu lại nhìn.

"Ha ha ha, Lão Tử à, Lão Tử, xem ra ngươi sắp thua rồi."

Tử Ninh Thành khịt khịt mũi.

“Đừng tự đắc, con gái của ngươi chỉ là quen biết hắn sớm hơn con gái của ta một chút mà thôi.” Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất lo lắng, hắn liền chủ động đi tới, Liễu Thiên Hải cũng đi theo, con gái của hắn cũng không còn quá nhỏ. Đã đến lúc phải tìm một ai đó, người kia khiến hắn cảm thấy có gì đó không giống người thường, cộng với việc họ biết điều đó, nếu đó có thể là một điều tốt.

Các danh gia vọng tộc như nhà bọn họ, chỉ cần có lợi, ai còn quan tâm đến gia cảnh của đối phương thế nào nữa cơ chứ? Miễn là người này có tiềm năng vô hạn là tốt rồi.

Và cảnh tượng ngưỡng mộ này trong mắt những người khác thì sao? Liễu Khuynh Ngữ, Tử Yên Nhiên, Liễu Thiên Hải, Tử Ninh Thành, họ là ai? Họ là một trong những người được chú ý nhất trong bữa tiệc này, những gì họ làm đã lọt vào mắt của rất nhiều người, mọi người đều nhìn Diệp Thiên Dật, và biểu cảm của họ đơn giản đều là mờ mịt không hiểu gì.

Bình Luận (0)
Comment