Diệp Thiên Dật bày ra vẻ mặt không thoải mái, hắn thực sự cảm thấy vô cùng khó chịu!
Hắn ta chỉ muốn đến đây để làm quen với Nữ hoàng Cửu Thiên là thôi, sao lại bị hàng chục cô nương vây quanh như thế này?
Hắn ta có khí chất lắm sao? Tại sao Diệp Thiên Dật lại không biết chuyện này nhỉ? Hắn ta chỉ là nhìn đẹp trai hơn bình thường một chút thôi mà, làm sao có thể gọi là có khí chất phi thường được, vậy chắc hẳn rằng bọn họ chưa từng thấy hắn ta mở miệng nói lời ngon ngọt bao giờ đâu nhỉ?
Dù sao, nếu Diệp Thiên Dật biết được suy nghĩ của những người người này hẳn sẽ rất bối rối.
Hắn chính là người phàm thôi mà!
Những người đứng đầu các gia tộc khác lại đang vô cùng háo hức chứng kiến các hành động của Tử Ninh Thành và Liễu Thiên Hải.
"Vợ ơi. Vợ ơi!"
"Hả? Có chuyện gì vậy anh?"
"Em mau trở về gọi con gái của chúng ta tới đây đi."
"Nhưng... mỗi gia đình chỉ có thể có hai người được đến trừ những người được mời đặc biệt thôi mà. Con gái chúng ta không có lời mời đặc biệt nào nên không thể đến đây được."
"Vậy em đừng tới nữa, mau cho con gái của chúng ta tới đây đi!"
Người phụ nữ: ???
"Vợ à, vợ à mau đưa con gái chúng ta đến đây đi."
"Chồng à, chúng ta... chúng ta làm gì có con gái cơ chứ."
"Vậy em đi ra đó đi, nhanh lên."
Người phụ nữ:???
Đột nhiên, tâm điểm của toàn bộ bữa tiệc thay đổi, biến thành tất cả mọi người người đều rối rít bảo con gái của họ tới nói chuyện với Diệp Thiên Dật. Có thể Diệp Thiên Dật sẽ không gây ra tình huống như vậy, những người tiên phong lại là Tử Ninh Thành và Liễu Thiên Hải, mà bọn họ đều là các gia tộc đứng đầu của thành Cửu Châu Thiên này, bọn họ đã ra tay rồi, cớ gì họ không ra tay theo chứ? Còn nhiều gia đình người khác, nhà nào có con gái thì nhanh chóng đuổi vợ về nhà, yêu cầu con gái mình tới đây!
Người đó quá đẹp trai, lại có vẻ như có thánh quang bao phủ, tương lai thành tựu sẽ vô cùng rộng mở, nhìn thoáng qua là đã biết tương lai có thể trở thành đế cương rồi, phải lấy được bảo vật như vậy, có lẽ đến lúc đó bọn họ sẽ trở thành gia tộc hạng nhất, không thì hạng hai cũng được. Có thể trở thành gia tộc hàng đầu, cho dù khó có thể so sánh được với con gái nhà nhà họ Tử, con gái nhà họ Liễu, nhưng biết đâu may ra lại được thì sao? Đúng không?
Diệp Thiên Dật sững sờ, tại sao dột nhiên lại có nhiều cô gái vây quanh hắn như vậy?
Khuôn mặt những người thanh niên ưu tú khác cũng đen sì lại.
Lần này bọn họ tới đây tham gia buổi yến tiệc này, thứ nhất là để có thể lọt vào mắt xanh của Nữ hoàng, để có thể trở nên nổi tiếng trong vòng tích tắc, thứ hai, họ đến vì ở đây có rất nhiều danh nhân và các nàng ấy đều là con nhà danh giá, lại còn xinh đẹp nữa. Hiện nay, những cô gái đó, kể cả thiên kim nhà họ Liễu, hay thiên kim nhà họ Tử đều đang vây quanh một người đàn ông khác. Người đàn ông đó tuổi tác không quá lớn, ngoài đẹp trai thì còn có gì nữa? có cần phải khoa trương tới mức đó không? Những người đó ngẩn ra, tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ ghen tị.
Sự cường điệu như vậy chủ yếu là do sự tiếp tay của nhà họ Tử và nhà họ Liễu.
Trương Hạo Hãn và Hoắc Tư Mạc, hai người vừa nói chuyện với Liễu Khuynh Ngữ khi nãy đều là những tài năng trẻ trong bữa tiệc này, địa vị và ngoại hình của họ đều thuộc hàng đầu nơi đây, nhưng bây giờ, mọi hào quang đều đã bị một người vô danh tiểu tốt cướp mất?
Thật là bực bội!
"Chào anh..."
Tử Yên Nhiên mỉm cười bước đến trước mặt Diệp Thiên Dật, các cô gái khác đều đã nhường đường cho nàng ấy, bởi vì nàng ấy là con gái của một trong những gia tộc hàng đầu ở thành Cửu Châu Thiên này, hơn nữa nàng ấy lại có địa vị rất cao và ngoại hình nổi bật nên những cô gái còn lại sẽ cảm thấy có chút tự ti.
Diệp Thiên Dật quay sang nhìn Tử Yên Nhiên.
Mẹ kiếp!
Lại thêm một người đẹp nữa ở đâu chui ra thế này! Diệp Thiên Dật thực sự bái phục rồi! Hắn ta không muốn quen biết nhiều phụ nữ đẹp như vậy nữa đây! Hắn không muốn. Hắn thực sự không muốn!.
“Xin chào.” Sau đó Diệp Thiên Dật mỉm cười và gật đầu chào lại.
Tử Yên Nhiên sửng sốt trong giây lát.
Hắn ta thực sự quá đẹp trai đi mà.
Nhưng nàng ấy sẽ không ngốc nghếch đến mức bị một người đàn ông cướp mất hồn phách chỉ vì vẻ ngoài của hắn đâu, ngoài mặt thì nàng ấy có vẻ cởi mở, thậm chí có vẻ hơi phóng đãng, nhưng thực ra nàng lại là một người rất bảo thủ, nhưng nàng thấy người này khá thú vị, ít nhất là có vẻ rất quyến rũ.
Nàng không có đôi mắt như những cường giả kia, nàng không thể nhìn thấy thánh quang hay bất kì thứ gì toát ra từ người Diệp Thiên Dật cả, nàng ấy chỉ đơn giản là cảm thấy hắn ta đẹp trai mà thôi.
"Tử Yên Nhiên, rất vui khi được gặp ngươi."
Tử Yên Nhiên mỉm cười và đưa tay ra.
Diệp Thiên Dật ho khan và nắm lấy tay nàng ấy.
"Diệp Thiên Dật."
Mẹ kiếp!
Thật là mềm.
Sau đó bóp bóp...
Tử Yên Nhiên cảm nhận được động tác của Diệp Thiên Dật, khóe miệng hơi nhếch lên thích thú.
Thật thú vị, những người đàn ông khác đều cố gắng che giấu ham muốn của họ, nhưng hắn ta thực sự...
Đó là phản ứng thực sự của hắn ta hay là do hắn ta quá háo sắc?
“Anh Diệp vừa mới tới thành Cửu Châu Thiên đúng không? Trước đây ta chưa từng gặp qua.” Tử Yên Nhiên cười hỏi.
Liễu Thiển Thiển đứng bên cạnh đã có chút lu mờ trước Tử Yên Nhiên, không phải là nàng mặc cảm về ngoại hình, mà là nàng thật sự không có khí chất thoát tục như vậy, nàng cảm thấy có chút kém cỏi! Nhưng nếu vài năm sau, khi Liễu Thiển Thiển đã trưởng thành hơn một chút, chắc chắn nàng sẽ không hề kém cạnh.
“Đúng vậy, ta mới tới đây chỉ vài ngày thôi.” Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
Tử Ninh Thành nhìn thấy cảnh này mà khóe miệng nhếch lên.
Ưu điểm của con gái hắn hơn con gái nhà họ Liễu là sự khéo ăn khéo nói.
Lúc này Liễu Khuynh Ngữ bất lực bước tới.
Nàng thấy cảnh này... nói thế nào được nhỉ? Chân mày lá liễu bất giác cau lại, sau đó liếc nhìn Tử Yên Nhiên, Tử Yên Nhiên cũng nhìn nàng ấy, khóe miệng khẽ co giật.
Họ là đối thủ truyền kiếp của nhau, thơ và văn của Tử Yên Nhiên cũng rất đỉnh, có thể so sánh với Liễu Khuynh Ngữ, chắc chắn không thua kém là bao, họ cũng đã làm nên nhiều tác phẩm nổi tiếng được lưu truyền khắp nơi. Liễu Khuynh Ngữ luôn coi nàng là đối thủ. Vì đối thủ mạnh và xuất sắc nên họ sẽ giành được sự chú ý của đối phương.