Dịch: Cỏ Dại Team
Giống như những người kia nói, mạch đập, lục phủ ngũ tạng, v.v..bất cứ thứ gì ngươi có thể dò xét, những nơi ngươi có thể dò xét đều bình thường, các cường giả này dò xét qua, những phương pháp chữa trị tự nhiên nhất định cũng dùng rồi, cái gì kiểm tra máu, kiểm tra nước tiểu, chụp CT, v..v..
Nói thật, Diệp Thiên Dật cũng không phát hiện được là bệnh gì.
Diệp Thiên Dật mở mắt ra, cô bé rất mong đợi nhìn Diệp Thiên Dật.
Anh trai này đẹp như thế, nhất định sẽ có cách.
Cô bé thầm nghĩ vậy.
Diệp Thiên Dật nhìn cô bé.
Rất xinh đẹp rất xinh đẹp, rất có linh khí, xét diện mạo tuyệt đối ngang với tiểu Anh Vũ, lớn rồi lại là một hồng nhan họa thủy, đáng tiếc tình huống nàng bây giờ không lạc quan, khả năng không thể sống được mấy năm nữa.
Diệp Thiên Dật nhìn thấy ánh mắt nàng tràn đầy hy vọng và khát vọng đối với thế giới, nói thật, cho dù Diệp Thiên Dật không phải là vì tiếp cận Nữ hoàng Cửu Thiên, Diệp Thiên Dật cũng muốn tận một phần sức lực của mình để cứu lấy cô bé đơn thuần đáng yêu này.
Diệp Thiên Dật nhắm mắt lại trầm tư suy nghĩ, đang nhanh chóng lướt qua những kinh nghiệm trong trí đang.
“Giả vờ giả vịt, chẳng khác nào thằng hề!” Long Ngạo hừ một tiếng.
Nữ hoàng Cửu Thiên thì lại rất hứng thú nhìn Diệp Thiên Dật, nàng có thể cảm nhận được tâm thái của Diệp Thiên Dật, hắn giống như cũng không giả vờ giả vịt.
Lúc này Diệp Thiên Dật mới mở mắt.
"Có cách gì không?"
Nữ hoàng Cửu Thiên hỏi một câu.
Thực ra cũng không kỳ vọng nhiều.
Diệp Thiên Dật lắc đầu: "Không có."
Phía dưới nhất thời truyền đến một khung cảnh dè bỉu.
Diệp Thiên Dật vẫn không nhúc nhích, sau đó thản nhiên nói: "Nhưng ta có một suy đoán."
Không sai, Diệp Thiên Dật thật sự không biết, cho dù là Càn Khôn Thánh Thuật trong trí nhớ cũng không có ghi chép, nhưng có rất nhiều kinh nghiệm, cho nên Diệp Thiên Dật có thể cho bản thân một suy đoán.
Bất kỳ suy đoán và giả thiết nào đều được xây dựng trên nền tảng kinh nghiệm.
"Suy đoán? Nhóc con, chúng ta cũng có thể đưa ra suy đoán và giả thiết, có thể hữu dụng sao? Có chút sơ suất dẫn đến hậu quả ngươi có thể gánh chịu được không?"
Một lão giả thầm lắc đầu nói với Diệp Thiên Dật.
Khóe miệng Diệp Thiên Dật khẽ nhếch lên nhìn về phía người vừa nói: “Vậy không biết giả thiết của tiền bối là gì? Có thể nói ra hay không."
Lão giả khựng lại.
"Vì sao lão phu phải nói? Đưa ra làm gì? Cho ngươi linh cảm để ngươi dùng sao?"
Diệp Thiên Dật cười: "Vậy thì không cần, ta sẽ chịu trách nhiệm bất kỳ lời nào ta nói ra."
"Được thôi, suy đoán của lão phu và tiền bối Quỷ Y Tổ Bà giống nhau, tiểu công chúa có thể chất đặc biệt, mà thể chất này là gì thì không biết, mọi người đều biết, có rất nhiều thể chất rất là lợi hại, nhưng nó lại nảy sinh nguy hại lớn đối với sức khỏe, tiểu công chúa bất cứ chuyện gì đều không dò xét ra được, căn cứ vào kinh nghiệm chỉ có thể là vấn đề thể chất.”
Lão giả kia nói.
"Vị tiền bối này, suy đoán của ngươi thì sao?"
Diệp Thiên Dật nhìn một người khác hỏi.
“Phần lớn khả năng là thể chất, có lẽ có cũng có ổ bệnh ở những nơi không có cách nào dò xét được, này cũng không cách nào xác thực.”
"Vậy không có ai nghĩ là do độc?"
Diệp Thiên Dật nhìn lướt qua mọi người hỏi.
“Độc? Hahaha----”
Lời nói của Diệp Thiên Dật ngay lập tức đưa tới sự chế giễu của mọi người, toàn bộ đại điện đều vang lên tiếng cười.
"Thôi nhóc ơi, đi xuống đi! Nếu lại ở trên đó sẽ bị cười chết mất, nhanh xuống đi!"
Một lão giả nín cười nhìn Diệp Thiên Dật.
"Haizzz……"
Rất nhiều người thầm lắc đầu.
Vốn còn tưởng rằng người này còn tính có chút đầu óc, còn có thể nói suy đoán gì khiến bọn hắn thấy có khả năng, thế mà suy đoán là trúng độc? Thật sự là đủ gây cười đấy..
"Ngu ngốc tột cùng!"
Long Dương hừ lạnh một tiếng.
"Tiểu tử, nếu là độc dược, tất cả các thầy thuốc tại đây, thậm chí không cần tiền bối Quỷ Y Tổ Bà xuất thủ, mỗi người đều có năng lực giám định ra, đối với một thầy thuốc mà nói, năng lực giám định độc là thứ nhất định cần phải tinh thông, thậm chí không cần một người hành y, một người võ giả bình thường đều có thể dò xét ra một người có bị trúng độc hay không, ngươi là đang đùa giỡn chỉ số thông minh của chúng ta sao?
Có người giận dữ nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật nói.
Rõ ràng lời nói của Diệp Thiên Dật khiến mọi người nổi giận.
Liễu Khuynh Ngữ hơi hơi cắn đôi môi đỏ mọng.
Nàng biết anh Diệp có lúc rất huênh hoang, nhưng nàng cảm giác hắn nhất định không phải là người lỗ mãng thiếu đầu óc.
Tử Yên Nhiên thì không dám xác định, nàng cảm thấy Diệp Thiên Dật thật sự có chút làm quá, cùng cảm giác lần đầu nàng nhìn thấy hắn hoàn toàn không giống nhau, hắn giống như không có gì đặc biệt, ngược lại còn không bằng một vài người khác ở đây, thật sự là nhìn lầm rồi.
Đáng tiếc, có vẻ ngoài đẹp như thế.
Liễu Thiên Hải cau mày.
Không phải chứ, lẽ nào là nhìn lầm rồi? Nghĩ lại vừa rồi đẩy con gái mình vào lòng hắn, nghĩ lại thật hối hận.
Nữ hoàng Cửu Thiên nhíu mày, nàng lại rất lý trí, người này dường như bị ba ngàn đại lộ quấn quanh, tuyệt không phải nhìn đơn giản như bề ngoài như vậy, hắn nhất định không đơn giản, nếu như dùng ánh mắt như đang nhìn một cường giả để nhìn hắn, chứ không phải ánh mắt nhìn một thiếu niên hai mươi tuổi, câu nói này vì sao không thể được xem như là phỏng đoán? Tuy nhiên nàng cảm thấy xác thực thật không có khả năng này, bởi vì độc thật sự là thứ mà mỗi một võ giả, mỗi một thầy thuốc đều có thể dò xét được.
Không có ai dò xét ra là do độc, cho dù là lão tổ Tiên Nhất Môn cũng không tìm ra được, vậy thì chắc chắn không phải độc! Có loại độc gì có thể khiến cho nhóm cường giả này không dò xét ra được cơ chứ?
"Nữ hoàng bệ hạ, người này phải xử tội khi quân đi? Quả thật là đang đùa giỡn trí thông mình của chúng ta và sự tín nhiệm của bệ hạ mà?
Long Ngạo đứng lên thi lễ với Nữ hoàng Cửu Thiên và nói.