Diệp Thiên Dật nhún vai, hắn thích nói thì cứ để hắn nói, Diệp Thiên Dật biết lời mà mình vừa nói sẽ gây ra những phản ứng này, quá bình thường, độc? Quả thực là lời nói vô căn cứ!
Nữ hoàng Cửu Thiên liếc nhìn Diệp Thiên Dật một chút, nói thật là nàng muốn tin, liếc nhìn Diệp Thiên Diệp, nói thật là muốn tin, nhưng có chút đắn đo vì nàng thật không có cách nào tin được.
Bản thân mình cũng nhìn lầm sao?
Lúc này Diệp Thiên Dật khẽ nhếch khóe miệng: "Long gia chủ, vậy nếu ta có thể chứng minh đây là độc thì sao?"
"Vậy đầu lão tử sẽ lưu lại trong đại điện này, nếu ngươi không làm được, ngươi dám không?
Diệp Thiên Dật lắc đầu: "Ta không dám, bởi vì ta đã nói là ta suy đoán."
"Xùy--"
"Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để chứng minh suy đoán của ta là đúng, cho dù nhiều người các ngươi đều cảm thấy không có khả năng, nhưng nếu như ta chứng minh được suy đoán của mình là đúng, Long gia chủ, đầu ngươi nhớ lưu lại đây nhé?"
Khóe miệng Diệp Thiên Dật khẽ nhếch nhìn hắn.
"Lưu, còn ngươi thì sao?"
"Mặc dù ta chỉ mới là suy đoán, tuy rằng ta không dám chắc chắn, nhưng Long gia chủ đã muốn chơi, vậy ta sẽ chơi với ngươi, nếu không đúng, cái đầu này trên người ta cũng lưu tại nơi này!.
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
Tiếng xì xì xào bàn tán vang lên--
Điều này nhưng là có ý vị sâu xa.
Hắn trước đó có thể là đang tỏ vẻ, nhưng hắn đã nói ra câu này, hắn cùng Long Ngạo đánh cược mạng sống, điều này có ý gì? Hắn không phải đối với bản thân có tự tin mới dám nói điều này hay sao?
Lần này, những người bên dưới đối với Diệp Thiên Dật có hoài nghi ngay lập tức nổ bùng tranh luận.
Tử Yên Nhiên hơi nhướng mày.
Thật thú vị, chẳng lẽ cuối cùng vẫn là nàng nhìn sai rồi? Hắn thực sự không tầm thường? Bằng không thì sao lại dám đánh cược cả mạng sống của mình chứ?
Cả Liễu Thiên Hải và Tử Ninh Thành cũng rất ngạc nhiên, giờ họ thực sự không rõ tên nhóc này là người như thế nào.
Ngược lại, lần này đến lượt Long Ngạo không tự tin.
Tại sao hắn lại dám nói như vậy?
Lẽ nào hắn không sợ thất bại sao?
Vô số cường giả, Quỷ Y Tổ Bà đều bất lực, hắn làm được sao?
Vô lý!
"Được, vậy ta sẽ đánh cược mạng sống với ngươi! Bệ hạ, xin người làm chứng!"
Long Ngạo thi lễ với Cửu Thiên Nữ hoàng một cái!
Hắn ta nhất định là tìm chết, vậy vừa tốt Long gia hắn khỏi phải động thủ.
Nữ hoàng Cửu Thiên nhàn nhạt nhìn thoáng qua.
"Không cần thiết!"
“Cần thiết, việc liên quan đến tôn nghiêm Long Ngạo ta và Long gia!” Long Ngạo nói.
“Vậy thì Long gia chủ đã nói như vậy, Bản tôn sẽ làm chứng!” Theo đó nàng nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Khóe miệng Diệp Thiên Dật hơi nhếch lên.
Hắn vốn không quá nắm chắc nhiều, nhưng đột nhiên manh mối trong móng tay của cô bé này đã bị Diệp Thiên Dật nhìn ra.
Bình thường không ai để ý, cho dù có nhìn thấy cũng không để ý đến, móng tay của nàng không có trăng lưỡi liềm trắng, đây chứng minh điều gì? Đều nói rằng trăng lưỡi liềm trắng liên quan đến sức khỏe, thật ra liên quan không nhiều lắm, nhưng mà cũng có! Đây là một chi tiết rất nhỏ, móng tay nàng không có trăng lưỡi liềm trắng, cộng thêm một số triệu chứng đặc biệt, Diệp Thiên Dật có hơn chín mươi phần trăm có thể khẳng định rằng nàng bị trúng độc.
Bởi vì chất độc kia có đặc điểm này.
Có thể không nắm chắc một trăm phần trăm bởi vì trăng lưỡi liềm trắng thực sự không phải là một đặc điểm rõ ràng của độc dược này, nhưng Diệp Thiên Dật tin rằng nàng bị như thế này không phải là thể chất đặc biệt! Còn những giải thích khác không được, vậy thì chắc chắn là độc!
Sau đó Diệp Thiên Dật chậm rãi dạo bước.
"Đang ngồi ở đây có rất nhiều người đều là thầy thuốc, trình độ cũng không thấp, như vậy không biết các vị đang ngồi ở đây phải chăng đã nghe nói qua có một vị độc vật thiên địa đã biến mất, Thái m U Diêm Thảo?"
Mọi người: "..."
Lời nói của Diệp Thiên Dật làm bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.
Thái m U Diêm Thảo? Đó là thứ gì?
Thành thật mà nói, bọn họ chưa từng nghe nói qua!
Từng trải nhiều, kinh nghiệm nhiều cũng không có nghĩa là sẽ biết tất cả mọi thứ.
Nếu như bọn họ biết thì chuyện này đã không cần Diệp Thiên Dật ra tay.
“Hừ! Ngươi cho rằng tùy tiện bịa ra một loại linh vật thiên địa mà chúng ta chưa từng nghe qua là có thể lừa gạt được chúng ta sao?”
Long gia Long Dương hừ lạnh một tiếng.
“Cậu Diệp, ta cũng chưa từng nghe qua Thái m U Diêm Thảo này, ngươi có thể giải thích một chút không?”
Có một người đứng lên hỏi.
“Đúng vậy, Thái m U Diêm Thảo này có thật sự tồn tại hay không chúng ta cũng không biết. Ta quả thực là chưa từng nghe nói qua.”
Một người khác lại nói.
Diệp Thiên Hạo bước đi thong thả, chậm rãi nói: “Thái m U Diêm Thảo, lúc còn nhỏ chính là độc vật thiên địa Địa giai, khi trưởng thành có thể đạt đến Thần giai, là một độc thảo đỉnh cấp ở đại lục, biến mất cách đây 1300 năm, độc tính của nó không đáng sợ. Một võ giả khi trúng phải độc Thái m U Diêm Thảo sẽ không chết trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng điều đáng sợ nhất chính là độc tính của Thái m U Diêm Thảo sẽ được bảo lưu trong cơ thể người bị trúng độc.”
Diệp Thiên Dật dừng một chút rồi lại nói: “Một khi trúng phải loại độc dược này, chất độc sẽ xuất hiện trong máu, lan ra lục phủ ngũ tạng rồi đến từng bộ phận trong cơ thể. Thế nhưng không có bất kỳ võ giả nào phát hiện ra, ngay cả khoa học kỹ thuật cũng không thể. Đây mới là điểm đáng sợ nhất của Thái m U Diêm Thảo, chất độc sẽ dần trở thành một phần trong cơ thể ngươi, tiến vào máu của người, vào cơ quan nội tạng của ngươi…”
“Mà điều đáng sợ hơn chính là, độc tính của các chất độc khác có thể rất mạnh, nhưng dù sao võ giả vẫn có thể dựa vào linh lực để áp chế chờ giải độc; nhưng Thái m U Diêm Thảo thì không, một khi trúng độc, việc giải độc rất khó khăn, cho dù là võ giả có trình độ cực cao cũng sẽ dần dần xuất hiện các triệu chứng giống như tiểu công chúa, thậm chí có thể kéo dài hai ba mươi năm, là một loại chất độc mãn tính có thể gây chết người.”
tiếng xì xì----
Mọi người hít lạnh một hơi.