Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới (Dịch)

Chương 258 - Chương 258: Nguy Hiểm Cận Kề

Chương 258: Nguy hiểm cận kề
Chương 258: Nguy hiểm cận kề

"Hừ!"

Tiểu Anh Vũ cũng hôn bẹp một phát bên má còn lại.

Diệp Thiên Dật rất bất đắc dĩ, sau đó đặt các nàng xuống, xoa xoa mặt, nói: "Tiểu Anh Vũ, đến lúc chúng ta phải về rồi."

Thường Nhu lôi kéo tay Diệp Thiên Dật không muốn rời.

"Tiểu công chúa, chúng ta cũng phải về Thiên Chi Đảo."

Người hầu ở sau lưng nói nhỏ với Thường Nhu.

"Ừ."

Thường Nhu ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó lắc lắc tay Diệp Thiên Dật.

"Anh trai... Ngươi có thể thường xuyên tới chơi với ta không?"

Thường Nhu hỏi đầy mong chờ.

Diệp Thiên Dật cười cúi đầu nhìn nàng.

"Được chứ, chỉ cần tiểu cô của ngươi đồng ý, thì mỗi ngày ta đều tới chơi với ngươi, được không nè."

"Yayyyy... thế... thế lát nữa trở về Tiểu Nhu Nhu nhất định sẽ nói với tiểu cô." Thường Nhu kích động nói.

Diệp Thiên Dật rất đẹp trai lại cộng thêm hắn là người cứu được nàng, cho nên đã gieo một hạt mầm ở trong lòng của cô bé Thường Nhu này rồi, nàng còn bé nên cũng không hiểu tình yêu là cái gì, nhưng mà nàng chính là muốn gả cho anh đẹp trái đang đứng trước mặt mình...

Diệp Thiên Dật cười cười, sau đó xoa xoa tóc của nàng: "Được chứ, vậy ngươi phải nói với tiểu cô thật tốt nha."

"Dạ dạ."

Ha ha, rất có thể Nữ hoàng Cửu Thiên còn đang do dự nhưng lại sẽ nhanh chóng quyết định thôi, vì Diệp Thiên Dật có cô bé này làm trợ thủ rồi mà...

"Tiểu Anh Vũ cũng muốn được xoa." Nhìn thấy Diệp Thiên Dật xoa đầu nàng, Tiểu Anh Vũ cũng chu môi, kéo kéo góc áo Diệp Thiên Dật, sau đó chìa chìa cái đầu của mình về phía anh.

Ha ha——

Tử Yên Nhiên và Liễu Khuynh Ngữ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này nhịn không được cười ra tiếng.

Hai cô bé này thật là đáng yêu.

Diệp Thiên Dật cũng xoa đầu của nàng, lúc này Tiểu Anh Vũ mới mặt mày hớn hở.

"Hẹn gặp lại nha..."

Sau đó Thường Nhu bị người hầu của Nữ hoàng Cửu Thiên mang trở về.

Ánh mắt Diệp Thiên Dật rơi vào trên người Liễu Khuynh Ngữ và Tử Yên Nhiên.

"Hai vị, vậy chúng ta cũng xin phép về trước, thời gian cũng không còn sớm nưa." Diệp Thiên Dật chắp tay thi lễ.

"Anh Diệp thật không cân nhắc theo ta cùng về Tử gia sao?" Tử Yên Nhiên tiến tới trước mặt Diệp Thiên Dật mỉm cười hỏi.

Diệp Thiên Dật sờ lên chóp mũi: "Lần sau, lần sau đi."

"Vậy cũng được..." Sau đó Tử Yên Nhiên lấy điện thoại của mình ra lắc lắc: "Thế bây giờ add wechat trước có được không."

Diệp Thiên Dật nhìn Liễu Khuynh Ngữ một chút, cũng không hiểu tự nhiên vì cái quần què gì lại nhìn nàng nữa, cứ như thể nàng là bạn gái của mình không bằng?

Đêt! Diệp Thiên Dật hắn thật là một tên sở khanh mà, thế mà lại muốn vươn móng vuốt đến trên người Liễu Khuynh Ngữ luôn rồi sao?

"Khụ khụ... Vậy thì add đi."

Sau khi thêm bạn xong, Diệp Thiên Dật dắt tay Tiểu Anh Vũ rời đi.

"Cô Liễu, như vậy bắt đầu từ bây giờ chúng ta cũng cạnh tranh công bằng rồi."

Tử Yên Nhiên mỉm cười nhìn Liễu Khuynh Ngữ nói.

"Cô Tử đã thích vậy thì cứ coi như là vậy đi, ta không có vấn đề gì."

Liễu Khuynh Ngữ nói.

"Ha ha ha..."

Tử Yên Nhiên cười một tiếng.

"Ở đây lại không có người khác, cô Liễu cũng không cần phải che giấu cái gì, ngày mai gặp."

Nói xong, Tử Yên Nhiên mỉm cười rời đi.

...

"Cha, lần này nhất định phải bắt được tên Diệp Thiên Dật kia, nếu không ta khó mà yên lòng được!"

Trong một rừng cây nhỏ hẻo lánh, Long Ngạo, Long Dương còn có mấy vị cường giả của Long gia đang ẩn nấp, Long Ngạo nắm chặt nắm đấm, đôi mắt âm tàn.

Tại đại điện, tại trước mặt mọi người, Long gia lại bị mất mặt một lần nữa, biết rất rõ ràng người này chính là người cướp đi tài vật của Long gia, nhưng bọn họ lại không thể lấy ra chứng cứ, cho nên bọn họ cực kỳ tức giận.

"Hừ!"

Long Dương cũng hừ lạnh một tiếng.

"Thật là một đám phế vật, lão phu chỉ là bế quan một đoạn thời gian, đường đường Long gia lại bị một tên nhãi nhép trêu đùa thành dạng này, trở thành trò cười cho cả thành Cửu Châu Thiên. Nếu ta mà biết trước ngươi kém cỏi như thế thế này, lúc trước vị trí gia chủ này cũng không để lại cho cho ngươi!"

Long Ngạo vội vàng thanh minh: "Cha à, cha cũng nhìn thấy đấy, tên Diệp Thiên Dật đúng là có chút khó nắm bắt được, hắn thật sự giống như là thiên mệnh chi tử, thậm chí ngay cả ta đều lo lắng lần này hắn sẽ lại được thiên mệnh khí vận bảo bọc, sau đó đại nạn không chết."

"Cho dù hắn thật là thiên mệnh chi tử, thực lực của hắn vẫn còn rất kém, trước thực lực tuyệt đối, khí vận gì đều không có chút tác dụng nào! Ta muốn xem thử, hắn làm sao có thể thoát được cái chết ngày hôm nay!"

Long Dương giải phóng khí thế, toàn bộ rừng cây cây lay động rào rào.

...

Một bên khác, Diệp Thiên Dật đang dắt Tiểu Anh Vũ đi về nhà.

Bây giờ thì chỉ cần chờ đợi Nữ hoàng Cửu Thiên đến tìm hắn, lúc đầu Diệp Thiên Dật định add Wechat của nàng, sau đó nếu như hai ba ngày sau mà vẫn không thấy có tin tức gì thì hắn tại gửi tin nhắn thúc giục các thứ qua Wechat, nhưng bây giờ thì cũng không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi...

"Ta thích tắm mát cho làn da thơm ngát, là la lá la."

"Ta thích tắm mát cho làn da thơm ngát, là la lá la."

"..."

Tiểu Anh Vũ nắm tay Diệp Thiên Dật nhún nhảy tung tăng, dọc đường đi vẫn luôn hát đi hát lại một câu như vậy.

Mười phút, hai mười phút, nửa giờ...

"Hử?"

Diệp Thiên Dật bắt đầu nghi ngờ.

Hắn nhớ lúc đi cũng không có đón xe, cũng là đi bộ cùng Tiểu Anh Vũ từ trong nhà đến đế cung, đi chừng hai mười phút liền thấy đế cung, cái phương hướng này hẳn là không sai, đáng lý ra hắn đã phải nhìn thấy tháp Minh Châu gần nhà mình rồi chứ, tại sao không nhìn thấy gì? Chẳng lẽ đi ngược hướng rồi?

"Chủ nhân papa, Tiểu Anh Vũ đói bụng."

Tiểu Anh Vũ lắc lắc cánh tay Diệp Thiên Dật nói với giọng toàn mùi sữa.

"Bà chị à, lúc nãy ở yến hội ngươi đã ăn cả buổi tối, thế mà còn kêu đói."

"Không phải bà chị, ta là Tiểu Anh Vũ."

Diệp Thiên Dật điểm cái mũi nhỏ của nàng, sau đó nói: "Về nhà sẽ làm thêm đồ ăn cho ngươi, được chưa."

"Cảm ơn chủ nhân papa, hi hi ha ha..."

Nhưng mà vừa đúng lúc này, chung quanh đều là nhà cao tầng, quán nhỏ bên đường, thậm chí còn có lác đác mấy người đi đường, trong nháy mắt biến hóa, biến thành vùng ngoại ô tối tăn u tĩnh, quỷ dị...

Bình Luận (0)
Comment