Làm sao để có thể hình dung được đây?
Diệp Thiên Dật đã từng gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, xung quanh hắn toàn là những em gái tươi trẻ, ai cũng có nét xinh đẹp riêng, thực lòng mà nói, trong lòng của Diệp Thiên Dật tất cả đều xinh đẹp, không phân biệt cao thấp, có khác biệt thì có thể cũng chỉ ở khí chất, nhưng nếu vẫn muốn phân ra thì…
Nhan sắc của Thần tiên tỷ tỷ thì khỏi phải nói rồi, đặc biệt là khí chất của nàng…
Diệp Tiên Nhi, Hoàng Nguyệt, hai cô gái có nhan sắc tương đồng nhưng khí chất thì khác biệt…
Rồi đến nhan sắc của Nữ hoàng Cửu Thiên, cộng thêm khí chất của nàng, địa vị và thân phận của nàng mà Diệp Thiên Dật đã biết đến, đều là điểm cộng không nhỏ, được Diệp Thiên Dật trực tiếp đánh giá ngang hàng cùng với Hoàng Nguyệt và Thần tiên tỷ tỷ.
Quá là đẹp.
Đường nét khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp như những ngôi sao sáng trên bầu trời, đuôi mắt rất đẹp, đôi mi dài khẽ lay động, chiếc mũi thanh tú và đôi môi nhỏ hồng…
Trời ơi, trời ơi!!!
Thật là tuyệt.
“E hèm… bắt đầu thôi.”
Diệp Thiên Dật không thể nhịn được lên tiếng
Thật là hồi hộp! Không thể chịu được nữa rồi!
Hắn sợ rằng mình không thể kiên trì được lâu nữa! Mặc dù hắn vẫn rất tự tin vào năng lực của mình, nhưng khi một người đàn ông hưng phấn tột độ, ít nhiều sẽ làm giảm thời gian của hắn, sao mà hắn lại trở nên vô cùng hưng phấn thế này?
Một người con gái càng xinh đẹp, càng thượng đẳng thì lại càng phấn khích, về nhan sắc của nàng thì không cần phải bàn cãi, cộng thêm với thân phận là Nữ hoàng, cảnh giới là Thiên Đạo cảnh, mình chỉ là một kẻ cặn bã nhưng lại có thể có được một cô gái tuyệt đỉnh thế này, cảm giác hưng phấn tột độ, thậm chí còn là cảm giác thích thú hơn nhiều so với Diệp Tiên Nhi trước đây.
Bởi vì trong lòng Diệp Thiên Dật, Diệp Tiên Nhi là người mà hắn ta tiếp xúc hằng ngày, tuy nàng xinh đẹp nhưng đối với hắn thì nàng cũng là một cô gái hết sức bình thường, bởi vì hắn có thể chạm vào nàng, nhưng Nữ hoàng Cửu Thiên thì rất xinh đẹp, hắn chỉ có thể ngước lên mà mơ ước, cảm giác đó thật sự là khác biệt.
Thường Hi: “…”
“Bổn tôn đi tắm trước, ngươi qua đó đi.”
Thường Hi chỉ vào một góc, sau đó Diệp Thiên Dật ngoan ngoãn bước tới, Thường Hi vung tay một phát, tấm rèm lớn đã ngăn cách bọn họ.
“ Nếu ngươi mà đi ra đây ngươi sẽ biết hậu quả.”
Thường Hi buông một câu rồi đi vào phòng tắm ở giữa.
Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi.
Ta cần gì chứ?
Không cho nhìn ư?
Sau này thế nào mà chẳng nhìn thấy? Bây giờ không cho hắn nhìn thì cũng có tác dụng gì chứ?
Diệp Thiên Dật tỏ vẻ không hiểu. Ái chà, cô gái này, thật là khiến người khác khó hiểu mà.
Chỉ là tiếng nước chảy ào ào đằng kia thực sự khiến Diệp Thiên Dật không thể kìm hãm cơn thèm muốn của mình được nữa.
Không muốn như vậy nữa, liền cởi quần áo.
Sau đó Diệp Thiên Dật châm một điếu thuốc rồi cởi hết quần áo ra và ném hết lên trên cái giá bên cạnh.
Lúc này châm một điếu thuốc rồi chờ đợi quả là thoải mái.
Rào rào---
m thanh này rõ ràng là âm thanh Thường Hi bước ra, sau đó nàng hơi phóng thích một chút lực lượng, toàn thân đều đã khô ráo, đưa tay ra, mặc lại quần áo, mở rèm ra, khí thế của nàng trong chớp mắt như muốn bùng lên, khuôn mặt xinh đẹp ấy liền quay đi.
“Người làm trò gì vậy?”
Nàng nghiến răng không dám nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật đang nằm trên giường của nàng chơi điện thoại, liền như chết lặng nhìn nàng.
“Chẳng phải là muốn chữa trị cho Nữ hoàng bệ hạ sao?”
Sau đó, Diệp Thiên Dật bay ra, nhảy vào bồn tắm.
“Aw”---
Khuôn mặt xinh đẹp của Thường Hi như ửng hồng lên, đương nhiên là có chút ngượng ngùng và tức giận.
Vừa mở tấm rèm ra, nàng vô cùng bàng hoàng, hắn ta nằm trên giường cũng không sao, nhưng lại trần như nhộng, không một mảnh vải che thân, thật sự là không thể chịu nổi.
Dù đến lúc đó thì hắn ta vẫn như vậy, nhưng thật sự là nàng không thể chịu được.
Diệp Thiên Dật bò dậy, vẻ mặt gượng gạo.
“Tắm xong thì đi lên đi.”
Đóng rèm lại, Nữ hoàng Cửu Thiên ngồi lên giường, sau đó Diệp Thiên Dật đưa cho nàng viên thuốc hắn luyện chế khi nãy, bắt đầu ngồi thiền.
“Định… định mặc quần áo sao?”
Diệp Thiên Dật sợ hãi hỏi.
Thường Hi mở đôi mắt to đẹp.
“Tùy ngươi.”
“Vậy nàng đừng có mạnh tay như vậy với ta nữa.”
Diệp Thiên Dật oan ức nói.
Thường Hi: “…”
Sau đó nàng nhắm mắt lại, vừa tu luyền vừa làm dịu đi cảm xúc của mình.
5 phút trôi qua, tiếng nước rào rào đã khiến Thường Hi mở to mắt, nàng biết tiếp đến sẽ xảy ra chuyện gì.
Thực sự đến nước này thì đã không còn đường quay đầu, tuy nàng có chút hối hận nhưng nàng biết mình không có tư cách để hối hận.
Cạch—
Diệp Thiên Dật mở tấm rèm ra, Thường Hi nhìn hắn, sau đó đứng hình…
Đồ khốn!
Nàng nghiến răng, có khi nào nàng lại phải cảm thấy khó chịu như vậy cơ chứ?
Không sao không sao, chỉ là bị đâm vài cái thôi mà, có gì đâu chứ? Đường đường là Nữ hoàng Cửu Thiên như nàng mà lại không chịu được chuyện này sao?
“Ta… ta ngại quá.”
Diệp Thiên Dật gãi đầu ngượng ngùng nói.
Thực sự là rất xấu hổ, may mà hắn ta mặt dày.
Thường Hi cố gắng không để mắt tới cơ thể trần truồng của Diệp Thiên Dật.
“Bắt đầu đi.”
Nàng nhẹ nhàng nói rồi vung tay kèo rèm, điện trong phòng cũng được tắt hết.
Diệp Thiên Dật ngồi trước mặt nàng như vậy, Thường Hi cũng khoanh chân ngồi đó, một lúc thì Diệp Thiên Dật không biết phải làm gì nữa, mà Thường Hi thì đang nhắm mắt, trong lòng hắn thật sự không thể giữ bình tĩnh nữa, nàng cũng không biết nên giải quyết thế nào.
“Nữ hoàng bệ hạ… nàng định như vậy sao?”
Diệp Thiên Dật ho một tiếng hỏi.
“Ngươi tự mình làm đi.”
Thường Hi vẫn nhắm nghiền mắt.
“Haizz, Nữ hoàng bệ hạ phản ứng mạnh quá rồi.”
Từ chương 401... nhóm mình sẽ học hỏi truyện Vạn Tộc Chi Kiếp.
Đăng sẵn nhiều hơn 50 chương với giá 50 TLT
Mỗi ngày nhóm sẽ mở 10-15c về giá cơ bản: 25 TLT
Đọc nhanh và rẻ hơn tại truyenyy