Dịch: Cỏ Dại Team
Thành thật mà nói, Diệp Thiên Dật rất sợ đụng vào nàng, trong tiềm thức thì nàng là người có thể giết chết mình trong nháy mắt, điều này thực sự có thể xảy ra, những người phụ nữ như thế này thì thường rất bài xích và nhạy cảm trong việc này.
“Hừm.”
Thường Hi kêu lên một tiếng “ hừm”.
Diệp Thiên Dật ho lên, sau đó đến lại gần, đặt tay lên vai nàng.
Có thể cảm nhận rõ cơ thể của Nữ hoàng đột nhiên run lên.
Nàng vẫn không mở mắt, nhưng hàng mi dài dường như đang khẽ run lên.
Diệp Thiên Dật kéo nàng xuống, đặt một nụ hôn lên môi nàngs.
Wow!
Đỉnh cao của cuộc sống! Vô dục vô cầu, ka ka ka ka…..
Thường Hi: ???
Bộp---
Trong phòng bỗng vang lên một âm thanh giòn giã của một cái tát.
Ặc---
Diệp Thiên Dật bò từ dưới đất lên, mặt nóng bừng, ngẩn người nhìn Thường Hi.
“Ta nói chứ bà chị, nàng định làm gì vậy?”
Diệp Thiên Dật nhìn Thường Hi với vẻ mặt rất tủi thân.
CMN, không phải nói để ta tự làm sao? Tại sao vừa mới muahhh muahhh một cái lại tát hắn ta như vậy?
“Bổn tôn cho ngươi hôn chưa hả?”
Thường Hi lườm Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: ???
“Không phải…”
Diệp Thiên Dật sờ sờ vào khuôn mặt điển trai của mình, khuôn mặt ấy dường như trở nên chết lặng.
CMN, nói lý lẽ ở đâu ra vậy?
“Vậy…vậy ta làm gì bây giờ?”
Diệp Thiên Dật ngẩn người hỏi.
Thường Hi thấy đó là điều không nên, song tu thì song tu, tại sao hắn lại phải hôn nàng? Cái này với việc song tu có liên quan gì không? Nhất định là không, vậy tại sao hắn lại phải hôn?
“Ý ngươi là gì?”
Thường Hi trầm giọng hỏi.
Diệp Thiên Dật: “…”
Đume!! Ý gì chứ? Làm cho Diệp Thiên Dật cũng không dám bước lên rồi.
“Oh…”
Sau đó Diệp Thiên Dật lại rướn lên một cách khó khăn.
Diệp Thiên Dật không dám hôn nào, vậy còn có thể làm gì cho màn dạo đầu đây?
“Hả?”
Sao cơ?
Sau đó Diệp Thiên Dật liền đặt tay lên.
Bộp---
“Aaaaa---“
Diệp Thiên Dật: ???
Dưới cung tẩm, một đám các em gái đang uống trà, cùng nhau trò chuyện, cười nói ở khu sân sau.
“Ôi ôi ôi, tối qua anh Diệp không có về, xem ra hắn đã thực sự ngủ lại qua đêm trong phòng của Nữ hoàng bệ hạ rồi.”
“Woaaaa! Không thể nào, chẳng lẽ hắn ta lại trở thành bạn đời của Nữ hoàng bệ hạ ư?”
“Xem ra anh Diệp này cũng không quá lợi hại, nhưng hắn là một thiên mệnh chi tử, hơn nữa lại có vẻ ngoài đẹp trai như thế, tài năng xuất chúng, nếu ở cạnh Nữ hoàng bệ hạ thì cũng là một chuyện tốt, Nữ hoàng bệ hạ xinh đẹp như vậy, anh Diệp thì lại đẹp trai, chỉ cần một thời gian nữa thôi chắc chắn anh Diệp sẽ trở thành người mạnh nhất trong đại lục, khi đó cũng sẽ có thể xứng với Nữ hoàng bệ hạ.”
“Nhưng tại sao ta lại không cảm thấy như vậy? Nữ hoàng bệ hạ lần trước mới là lần đầu gặp anh Diệp thôi mà, với con người của bệ hạ, tại sao người lại có thể thiết lập mối quan hệ thân thiết, thậm chí là chung chăn gối với một người đàn ông nhanh như vậy được?”
“Hmmm, ta nghĩ là còn lý do gì đó mà chúng ta chưa biết.”
“....”
Các cô gái trò chuyện với nhau.
Cạnh cạch---
Lúc này, tấm kính trên tầng cao nhất của cung tẩm bỗng nhiên bị vỡ.
“Aaaaa “
Sau đó bọn họ đều ngẩng đầu lên và nhìn thấy một người đàn ông va vào tấm kính đó rồi ngã xuống.
Tất cả như chết lặng.
Diệp Thiên Dật suy cho cùng cũng là Huyền Thiên cảnh, rơi xuống từ độ cao mười mấy hai mươi mét, hắn đã kịp thời ổn định lại, khi chạm đất vẫn rất ổn.
Sau đó hắn tiếp đất.
Các cô gái đều nhìn Diệp Thiên Dật với ánh mắt ngạc nhiên.
“Thấy chưa...thấy chưa, không còn nghi ngờ gì nữa rồi.”
Bọn họ đều không thể nhịn được cười khi thấy Diệp Thiên Dật quấn chăn bông.
Đáng kinh ngạc hơn nữa là trong số họ có nhiều người đã theo Nữ hoàng Cửu Thiên rất lâu rồi, hiểu rõ được nàng là người như thế nào và cảm thấy trên thế gian này không có ai có thể xứng với nàng, cho dù có lợi hại, có xuất sắc như thế nào thì bọn họ cũng cảm thấy không xứng.
Nhưng ngoại trừ anh Diệp, bởi vì hắn quá đẹp trai, bọn họ cho rằng nếu trên đời này có thể có người xứng với Nữ hoàng của họ thì đó chỉ có thể là anh Diệp mà thôi.
Diệp Thiên Dật gãi đầu ngượng ngùng.
Sau đó quần áo của Diệp Thiên Dật bị ném xuống từ trên cao, phủ kín đầu của hắn.
“Ư hừm, nhìn cái gì mà nhìn chứ, là do Nữ hoàng của các nàng cưỡng bức ta, thật đó.”
Diệp Thiên Dật vừa ôm quần áo vừa xấu hổ nói.
“Anh Diệp, có muốn dùng bữa sáng không? Bọn ta sẽ đi chuẩn bị ngay.”
“Cái gì mà anh Diệp, phải gọi là Đế quân”
“À... Đế quân”
“...”
Diệp Thiên Dật: “….”
Chồng của Nữ hoàng thì sẽ có thân phận là Đế quân.
Diệp Thiên Dật cười nói: “Ta thích cách gọi này, có cái gì ngon không, ta đi mặc quần áo trước đã, các ngươi mau đi chuẩn bị đi.”
“Vâng vâng, xin mời Đế quân.”
Sau đó Diệp Thiên Dật đi đến một căn phòng nhỏ mặc quần áo vào.
Ở trên lầu, Thường Hi đang nằm trong bồn nước nóng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nàng đang tức giận, vô cùng tức giận.
Mới sáng sớm đã tin mấy lời nói nhảm nhỉ này của Diệp Thiên Dật, sau đó lại xảy ra chuyện đó với hắn, nàng suy ngẫm rằng lời nói của Diệp Thiên Dật cũng có lý, càng kết thúc sớm thì càng không phải suy nghĩ nhiều, sau khi mọi chuyện xong xuôi, hắn ta nói gì chứ?
Không uống thuốc!!
Đừng nói là không uống thuốc, đến đan dược hắn còn không tinh luyện, hôm qua mới luyện được một viên!
Lúc đó, cảm xúc của Thường Hi rất phức tạp, nàng cũng quên rồi, nhưng sau khi Diệp Thiên Dật nói xong thì nàng đã nhớ ra rồi.
Đồ khốn!
Điều này cũng có nghĩa là buổi sáng nay trở nên vô nghĩa ư? Thật sự vô nghĩa!!
Thường Hi thở dài một hơi, mở to đôi mắt tròn xinh đẹp, cũng không biết tại sao nhiệt độ lại nóng lên, mặt nàng bỗng dưng nóng bừng lên.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có gì thì cũng phải nói thật, chuyện nam nữ, thật sự rất thoải mái....
Nghĩ đến đây mặt nàng bỗng đỏ bừng.
Đã nhiều năm như vậy nàng chưa từng trải qua cảm giác này, trừ buổi rối hôm qua, nàng thật sự muốn bóp chết Diệp Thiên Dật, có hơi đau, nhưng sau đó thì không sao.... chỉ là đến cuối cùng, nàng thật sự chịu không nổi nữa, bảo tên khốn này dừng lại mà hắn không dừng, có nói gì cũng không chịu kết thúc...
Sau đó Thường Hi vỗ nhẹ vào má của mình.
Nàng đang nghĩ gì vậy?
....