Ở bên kia, Diệp Thiên Dật ngồi trong phòng khách lớn, trên bàn bày cả mấy chục món ăn, đồ ngọt, hoa quả, đồ chay, các loại thịt, đồ uống... cần gì có nấy, hơn nữa còn có tới mười mấy em gái đứng phục vụ bên cạnh, người thì rót rượu cho hắn, người thì giúp hắn cắt bít tết, người thì gọt hoa quả. Quả là cuộc sống thần tiên, điều này khiến Diệp Thiên Dật có chút vui sướng.
Nhưng nghĩ lại, hmmmm.... hắn đến đây để làm nhiệm vụ, sau khi làm được một vài tư thế, lợi ích mà hệ thống chinh phục nữ hoàng mang lại còn nhiều hơn so với các phần thưởng của hệ thống tra nam trước đó! Tuyệt đối không thiệt thòi gì cả!
Dù sao thì những học sinh mới của Học viện Cửu Châu Thánh vẫn chưa chính thức nhập học, Diệp Thiên Dật cũng lười tới đó, đám cô gái ngu ngốc, háo sắc ấy thật là phiền, cứ liên tục khen hắn đẹp trai, thật sự rất cần một người tát cho bọn họ một cái cho họ tỉnh lại, dùng sai từ hoàn toàn, gì mà đẹp trai? Mé! Mẹ nó chứ, có phải đang xúc phạm hắn quá hay không hử?
Còn về tu luyện, đây quả thực là một việc hết sức quan trọng, nhưng trong cuộc sống này, theo đuổi rồi bạch bạch bạch với mấy em gái hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống để đổi phần thương còn có thể thăng cấp nhanh hơn những người khác nỗ lực cả đời.
Nếu bảo hắn lựa chọn giữa hàng ngày cực khổ tu luyện cùng và việc được bạch bạch bạch mấy em gái xinh đẹp, thì thậ ra trong tiềm thức của Diệp Tiên Dật muốn chọn vế trước, bởi vì hắn muốn nỗ lực, nhưng sau đó lại nhận ra rằng bản thân không cần phải cố gắng như thế.
Nguyệt Thần của Nguyệt Thần cung, Nữ hoàng Cửu Thiên, hắn cần cố gắng gì sao? Hắn ta có cố gắng cái gì đâu chứ.
Còn lại và ở với Tiểu Hàn Tuyết, Thần tiên tỷ tỷ, mấy ngày nay chỉ có mấy việc này thôi.
Ai chà, cuộc đời thật là thư thái.
Lúc này, Thường Hi mặc bộ quần áo quý phái của Nữ hoàng bước vào, Diệp Thiên Dật đưa mắt nhìn.
Đù...
Hoàn toàn khác so với Nữ hoàng đêm qua đã liên tục đẩy hắn ra không cho hắn nhúc nhích.
Cmn chứ, thật là sang trọng.
Khoan đã....
Nàng không phải là không thích cởi quần áo sao?
Vậy thì tối nay lúc làm cứ để nàng mặc thế này đi? Diệp Thiên Dật dường như đang rất thích thú với suy nghĩ này của mình.
Đám đàn ông này thường có mấy sở thích đặc biệt, đồng phục học sinh, tiếp viên, y tá các kiểu...
Nhưng đồ của Nữ hoàng, con mẹ nó chứ ai mà chịu nổi.
“Nữ hoàng bệ hạ.”
Nhìn thấy Thường Hi, tất cả các cô gái đều hành lễ.
“Tất cả mau ra ngoài đi.”
Thường Hi nhẹ nhàng nói.
“Vâng....”
Sau đó nàng ngồi xuống xuống đối diện chéo Diệp Thiên Dật, cầm dao dĩa lên, nhẹ nhàng ăn một miếng thịt.
“Cường giả cấp cao như nàng hằng ngày đều ăn ngon thế này sao?”
Diệp Thiên Dật ngẩng đầu lên hỏi.
“Quen rồi, cũng không thể vì mình là một võ giả mà quên mình cũng là con người đúng không?”
Mặc dù vừa nãy Thường Hi rất tức giận, nhưng sau khi tắm xong thì cũng đã nguôi giận rồi.
Lời này rất có lý, Thiên Đạo cảnh vốn đã không cần ăn uống gì cả mà vẫn không hề cảm thấy đói, chỉ cần hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, linh lực của thiên địa là được rồi, nhưng con người mà không ăn uống thì quả thật là mất đi quá nhiều niềm vui thú của cuộc đời.
“Ờm....”
Diệp Thiên Dật gãi đầu rồi nói: “ Quả thực ở đây ta còn có thứ ngon hơn, Nữ hoàng bệ hạ có muốn thử không, ta thề là trước giờ nàng chưa từng nếm thử qua hương vị này.
“Thứ gì vậy?”
Thường Hi có chút hứng thú hỏi.
Là một Nữ hoàng, có sơn hào hải vị gì mà nàng chưa thử qua chứ? Mà còn là hương vị mà nàng chưa nếm thử bao giờ?
Diệp Thiên Dật mỉm cười, lấy chiếc bánh phương tâm ám hứa ra.
Diệp Thiên Dật là một tên cực kì gian xảo, hắn đã nhìn toáng qua độ hảo cảm của Thường Hi dành cho mình...
Trước đây hắn đã giúp đỡ rất nhiều thậm chí còn chữa khỏi bệnh cho tiểu Thường Nhu nhưng độ thiện cảm của nàng với Diệp Thiên Dật chỉ mới chỉ được 8 điểm mà thôi. Sau lần đầu tiên sử dụng đan dược chữa khỏi cho nàng, được thêm một chút hảo cảm, cũng mới chỉ được có 10 điểm.
Sau đêm qua, cũng chính là sáng nay, Diệp Thiên Dật vừa thức dậy đã tận lực xem xét độ thiện cảm của nàng...
20!
Đúng vậy, đã hai mươi điểm!
Nói thật, chỉ cần là phụ nữ, cho dù là Nữ hoàng, đối với người đàn ông đầu tiên của nàng sao có thể không đặc biệt cho được?
Diệp Thiên Dật nhớ rằng lúc đầu, mức độ hảo cảm của nàng ở 12 điểm đã giảm xuống còn 10, sau đó lại từ từ tăng dần, độ thiện cảm của hắn đã tăng lên đến 25 điểm trong hơn một tiếng, cuối cùng, Thường Hi bảo hắn ngừng lại nhưng Diệp Thiên Dật vẫn cứ tiếp tục, độ thiện cảm lại giảm xuống còn hai mươi.
Sau đó sáng nay khi làm chuyện đó một lần nữa, độ thiện cảm đã tăng lên 25, nhưng khi Diệp Thiên Dật nói rằng hắn làm chuyện đó không vì mục đích gì hết, hắn đã bị đá bay ra ngoài, đồng thời, độ thiện cảm hiện tại của Thường Hi dành cho hắn giảm còn 21.
"Aaaa! Thật khó quá mà!"
Trong lòng Diệp Thiên Dật thở dài.
Độ thiện cảm này rất khó cải thiện, về cơ bản chỉ giới hạn ở hai mươi đến hai mươi lăm, nàng đối với hắn không thể tăng lên qua mốc này được. Nếu tiếp tục duy trì, sau này có lẽ nàng sẽ nổi giận khi để hắn chạm vào mình, nhìn thần tiên tỷ tỷ liền biết, nhiệm vụ không thể hoàn thành, hôn cũng không thể làm được. Vì vậy Diệp Thiên Dật cảm thấy chiếc bánh này bây giờ sẽ tác dụng.
Đôi mắt xinh đẹp của Thường Hi nhìn vào chiếc bánh trong tay Diệp Thiên Dật một cách nghi hoặc.
"Cho nè."
Diệp Thiên Dật đưa nó sang.
"Bánh ngọt thôi mà."
Thường Hi nói một câu.
Là nó sao?
Hương vị nàng chưa từng nếm qua?
"Ăn thử đi, ta thề, cái này trông giống như một cái bánh ngọt bình thường nhưng có hương vị nàng chưa từng nếm qua!"
Thường Hi cầm lấy nó.